THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình thờ ơ nói: "Con người tôi chưa biết sợ đe doạ là gì”.

Người áo xanh vung tay lên: “Lên!”

Bốn tu sĩ tầng thứ chín Thần Thông ở cạnh đó lập tức ra tay, song họ còn chưa kịp thi triển phép thần thông thì Ngô Bình đã đập vào Kiếm Hồ ở bên hông, một đường kiếm khí bay vút lên cao rồi hoá thành hàng nghìn đường kiếm nhỏ múa lượn trên không. Chúng không di chuyển theo một quy luật nào cả, nhưng lại bay rất nhanh như một màn sương.

Vù!

Các đường kiếm xẹt qua, bốn tu sĩ kia đã bị chém thành nhiều mảnh, máu thịt lẫn lộn rơi xuống đất.

Sau đó tất cả kiếm khí đã tập trung trên đỉnh đầu của tên áo xanh.

Hắn ta tái mặt, không thể ngờ pháp bảo của người mới này lại đáng sợ như thế! Lần này, hắn ta chọc nhầm người rồi.

Hắn ta run rẩy quỳ xuống đất rồi nói: “Đừng giết tôi!” Ngô Bình: “Anh cầm đầu ở đây hả?”

Tu sĩ áo xanh: “Không, tôi chỉ thu nhận một tốp tuỳ tùng ở đây để đi cướp đồ của người mới thôi”.

Ngô Bình: “Thế mau giao đồ anh đã cướp ra đây”.

Tu sĩ áo xanh nhăn mặt, nhưng không dám cãi lời nên đành lấy một cái nhẫn ra đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy trong nhãn chất khá nhiều đồ, đếm sơ cũng phải tới cả chục nghìn món, trong đó có vài chục món là từ hang báu. Ngoài ra, số tiền Tiên ở đây cũng lên tới mấy trăm nghìn tỷ, đồ linh tinh khác thì còn nhiều hơn.

Anh nhìn xong thì cất nó đi rồi hỏi: “Có mỗi anh cướp đồ ở đây thôi à?”

Tu sĩ áo xanh lắc đầu: “Còn một nhóm nữa, thực lực của họ mạnh hơn tôi”.

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp họ”. Tu sĩ áo xanh vã mồ hôi hột, nhưng không dám từ chối, nên đành ngoan ngoãn dẫn Ngô Bình đến chỗ của một người khác.

Người này đang ngồi trên một núi đất, xung quanh có vài chục người, xem ra là thuộc hạ của gã.

Ngô Bình gây ra động tĩnh lớn nên người này cũng đã chú ý tới anh. Thấy anh đi tới, gã cười nói: “Cậu bạn có chuyện gì à”

Ngô Bình: “Anh cướp của nhiều người mới ở đây rồi đúng không? Mau giao hết đồ ra đây, không tôi sẽ giết anh”.

Đương nhiên anh sẽ không nhân từ với hạng người này.

Tên đó thờ ơ nói u tưởng có một món pháp bảo lợi hại thì có thể ăn được tôi à?”

“Chẳng lẽ không?”, Ngô Bình lạnh giọng châm chọc.

Người kia bật cười, đám thuộc hạ lập tức tản ra, sau đó kết thành một đại trận. Sức mạnh của tất cả mọi người nối liền nên lập tức tăng vọt.

Tên kia cười phá lên nói: “Đây là sát trận do chúng tôi vất vả tạo ra, dù cậu là cường giả Đạo cảnh thì cũng không thoát được đâu”.

Bình luận

Truyện đang đọc