THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 941

Ngô Bình: “Chị cứ yên tâm nhận số tiền này, những việc còn lại để em lo”.

Lúc này đối phương gọi video tới, Ngô Bình trốn ra đằng sau sô pha, ra hiệu cho Bạch Băng nhận điện thoại.

Cuộc gọi video bắt đầu, ở đầu bên kia là một người thanh niên ngoài hai mươi tuổi trông mặt mũi vô cùng sáng sủa. Người này không cao nhưng tổng thể trông khá đẹp trai. Gã si mê nhìn Bạch Băng nói: “Băng, mấy năm không gặp, em vẫn đẹp như vậy! Có thể gặp lại em thực sự quá tốt”, vừa nói mắt gã vừa hoe hoe đỏ.

Bạch Băng nhìn người đàn ông từng hại mình đến tan cửa nát nhà, đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian hai người từng có với nhau mà trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen.

Mã Tuấn Kiệt nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của Bạch Băng, gã nói: “Băng, anh biết anh có lỗi với em, nhưng xin em tin anh. Lúc đó anh thực sự không muốn liên luỵ đến em. Nếu anh biết hành động khi đó sẽ gây ra tổn thương không thể bù đắp cho em như vậy, cho dù có bị đám đòi nợ đó đánh chết, anh cũng sẽ không trốn ra nước ngoài”.

Bạch Băng thở dài đáp: “Bố tôi vì chuyện đó mà lên cơn đau tim, đột ngột qua đời. Tôi đến nay vẫn phải gánh khoản nợ hơn tám mươi triệu tệ. Anh có giải thích đến mấy thì tôi đều không thể tha thứ cho anh!”

Mã Tuấn Kiệt đáp: “Băng, anh xin lỗi, thực lòng xin lỗi em. Anh không nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến vậy, anh thực sự chỉ vô tình… Xin em cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho em, để em và bác gái có cuộc sống tốt đẹp. Như vậy có được không?”

Bạch Băng lạnh lùng đáp: “Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?”

Mã Tuấn Kiệt thở dài: “Băng, anh không cầu xin em tha thứ, anh chỉ xin em một cơ hội để bù đắp lỗi lầm, được không? Nói cho anh biết giờ em đang ở đâu, anh sẽ đến tìm em”.

Bạch Băng cúi đầu đáp: “Tôi đang ở khách sạn”.

Mã Tuấn Kiệt mắt sáng lên đáp: “Băng, em ở khách sạn nào, anh đến ngay!”

Bạch Băng lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn gặp anh!”, nói rồi cúp luôn điện thoại.

Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, lát nữa anh ta đòi địa chỉ tiếp thì chị cứ cho anh ta đi”.

Bạch Băng: “Ngô Bình, nhưng nếu lát nữa anh ta đến thì chị phải nói sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Chị không cần nói gì nữa cả. Chỉ cần anh ta đến đây, những việc còn lại cứ để em”.

Bạch Băng gật đầu, giờ cô đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình. Cô cảm giác như trên đời không có chuyện gì là Ngô Bình không giải quyết được.

Chỉ vài phút sau, Ngô Bình nhận được cuộc gọi. Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên: “Đội trưởng Ngô, chúng tôi theo lệnh đến Hải Thành làm nhiệm vụ, khoảng hai tiếng nữa sẽ đến chỗ cậu”.

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đợi ở đây. Kẻ tình nghi đang ở trong tay tôi. Các ông chuẩn bị thật tốt công tác thẩm tra, trong thời gian nhanh nhất lấy bằng được bằng chứng”.

“Vâng!”, đối phương lập tức đáp.

Mã Tuấn Kiệt đến rất nhanh, chỉ hơn nửa tiếng sau gã đã gọi điện thoại lại, nói mình đang ở sảnh khách sạn.

Ngô Bình bảo Bạch Băng báo cho gã số phòng khác, bởi phòng này là Ngô Bình thuê nên nếu Mã Tuấn Kiệt cẩn thận một chút sẽ phát hiện ra điểm bất thường. Anh bảo Bạch Băng dùng tên mình thuê riêng một phòng khác để gã không nghi ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc