THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 468

Lúc này chuông điện thoại của Trần Lăng Sương reo, bên trong vang lên một giọng nói quái dị đã được xử lý âm: “Trần Lăng Sương, nếu như cô không muốn em gái Trần Lăng Tuyết của cô chết thì hãy ngoan ngoãn chuẩn bị mười triệu tệ chuộc cái mạng cô ta về!”

Trần Lăng Sương kinh hãi, cô ấy liền đứng bật dậy: “Ai đó? Lăng Tuyết đang ở trong tay ông ư?”

Đối phương cười lạnh: “Nếu cô không tin thì hãy nghe giọng cô ta đi”.

Sau đó đầu dây bên kia vang lên giọng nói kinh hoàng của một cô gái: “Chị ơi, em sợ quá, chị mau đến cứu em đi, huhu…”

Nghe thấy giọng em gái, Trần Lăng Sương suýt nữa ngất đi. Cô ấy vội nói: “Các người đừng làm hại em gái tôi, tôi chuẩn bị tiền ngay”.

“Tốt lắm! Xem ra cô cũng là người thông minh, hãy chuẩn bị mười triệu tệ tiền chuộc trong vòng một tiếng. Đừng có báo cảnh sát, nếu không cô đừng hòng gặp em gái nữa!”

Nói xong đối phương liền cúp máy, Trần Lăng Sương khóc như mưa, đôi mắt vô thần.

“Đừng hoảng loạn!”, Ngô Bình trầm giọng nói. Anh nghe rất rõ, biết rằng em gái Trần Lăng Tuyết của cô ấy đã bị bắt cóc.

“Làm sao bây giờ, có phải nên chuẩn bị tiền luôn không?”. Trần Lăng Sương khóc hỏi Ngô Bình, em gái là người thân duy nhất của cô ấy, giờ cô ấy hoảng loạn vô cùng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lăng Sương, có khi nào là Lục Kình Ba làm không?”

Trần Lăng Sương lắc đầu: “Tôi không biết nữa, nhưng với tính cách của ông ta thì có thể lắm”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu được em gái cô”.

Anh lập tức gọi điện cho Hàn Bạch nói sơ qua tình hình. Anh nhờ anh ta điều tra thế lực của Lục Kình Ba và liệu ông ta có tham gia vào vụ bắt cóc này không.

Hàn Bạch không hổ danh là Sở trưởng Sở tình báo, chưa đầy mười phút đã trả lời anh: “Cậu Ngô, Lục Kình Ba là cậu ba của nhà họ Lục tại Thiên Kinh, một trong tám cậu ấm nổi danh của Thiên Kinh”.

“Lục Kình Ba có quan hệ mật thiết với bang Long Xà, ông ta là phó bang chủ của bang Long Xà. Vụ bắt cóc này ông ta đã sai một tên cấp dưới là “Hoa Cẩu” lên kế hoạch, mục đích là để Trần Lăng Sương gia nhập công ty của ông ta”.

“Quả nhiên là ông ta!”, Ngô Bình rất tức giận.

“Cậu Ngô, còn gì cần giúp đỡ cứ nói”, Hàn Bạch nói.

Ngô Bình: “Sở trưởng Hàn, nhờ anh điều tra giúp tôi Trần Lăng Tuyết bị giam ở đâu”.

“Được, tôi sẽ cho người điều tra ngay!”, Hàn Bạch đồng ý ngay lập tức.

Để điện thoại xuống, anh an ủi Trần Lăng Sương: “Yên tâm đi, tôi đã nhờ bạn điều tra rồi, em gái cô sẽ không sao đâu”.

Trần Lăng Sương khóc lóc, nói: “Tại tôi sơ ý quá, tôi đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Lục Kình Ba, chính tôi đã hại em gái!”

Lúc này Trần Lăng Sương vô cùng yếu đuối bất lực, cô ấy tựa lên vai Ngô Bình khóc nức nở.

Ngô Bình vỗ vai cô ấy, nói: “Đừng khóc, lát nữa chúng sẽ gọi điện thoại đến nữa, cô cứ làm theo lời chúng nói. Có tôi ở đây mà, yên tâm đi!”

Trần Lăng Sương gật đầu quả quyết rồi nói: “Được!”

Bình luận

Truyện đang đọc