THẦN Y TRỞ LẠI

Đầu người: “Chỗ chúng tôi không cần nói đến Bí Cảnh, có biết vì sao không?”

“Vì sao?”, Ngô Bình thỉnh giáo ông ta. “Bởi vì thứ mà các cậu gọi là bí lực, thật ra chính là sức mạnh có thể thấy khắp mọi nơi ở Đại lục Thánh Cổ, căn bản không cần tập trung tu luyện”.

Ngô Bình ngây ngốc cả người, thì ra còn có chuyện như vậy nữa!

Đầu người: “Tôi nói với cậu nhiều chuyện cậu không biết như vậy, có thể cho tôi thêm mấy viên đan dược không?”

Ngô Bình rất phóng khoáng lại ném cho ông ta hai viên đan dược, rồi nói tiếp: “Tiền bối xưng hô thế nào?”

“Phương Lập”. Đầu người nó: “Tôi năm đó cũng xem như là nhân vật thiên kiêu bình thường trong tộc tôi”.

Ngô Bình lại hỏi ông ta.

“Tu sĩ Nhân Tộc ở Đại lục Thánh Cổ, cảnh giới cao nhất của các ông là gì? Cũng là Hỗn Độn Cảnh?”

Phương Lập nói: “Càng đến chỗ cao thì phương thức tu hành ở hai bên càng khác nhau. Đạo Cảnh bên chỗ các cậu cần phải mở Tiên Giới đúng không?”

“Không sai”. Ngô Bình nói: “Thập đại Tiên Giới hiện nay, đều là do đại năng mở ra”.

Phương Lập: “Ở Đại lục Thánh Cổ, Đạo Cảnh được gọi là Thánh hiền. Thánh hiên không khai sáng Tiên Giới, mà sẽ không ngừng cường hóa thân thể, thân thể thành thánh. Sau đó lại dùng sức mạnh đi giáo hóa thế nhân”.

Ông ta tiến lên một bước nói cho Ngô Bình, ở Thánh Cổ Đại Lụ, trong Thánh Hiền Cảnh, có hiền giả và thánh nhân, trong thánh nhân lại có đại thánh, thánh vương, cổ vương.

Hơn nữa, Đại lục Thánh Cổ tuy không có Bí Cảnh, nhưng một vài cảnh giới của Bí Cảnh cũng có xuất hiện. Ví dụ như, bảy cấp đầu của Bí Cảnh, chỉ là một phần của cảnh giới tu hành của bọn họ, gọi là Trúc Cơ.

Trên Trúc Cơ chính là Nguyên Anh Cảnh. Nguyên Anh Cảnh này, về cơ bản bao gồm cả phần lớn Thần

Thông Cảnh, giống như Chân Pháp Cảnh, Pháp Thai Cảnh, Lôi Kiếp, Thần Anh, Thần Môn... Đều nằm trong Nguyên Anh Cảnh, nhưng nói cụ thể ra thì cũng có khác biệt. Nói tương đối thì Đại lục Thánh Cổ có rất nhiều nội dung tu hành, yêu cầu đối với người tu hành cũng rất cao. 

Sau khi hiểu rõ những chuyện này, Ngô Bình hỏi Lập Phương: “Đại lục Thánh Cổ có phương pháp tu hành chỉ tiết như vậy, thực lực Nhân Tộc ở đó chắc chắn cũng vượt trội hơn Nhân Tộc bên phía tôi đúng không?”

Phương Lập: “Cậu có thể hiểu như vậy. Nhân Tộc chỗ các cậu chỉ là một nhánh lớn của Nhân Tộc ở Đại lục Thánh Cổ, mà nhánh chính thì ở Đại lục Thánh Cổ. Ngoài ra, Nhân Tộc cũng chỉ là một trong cả vạn tộc ở Thánh Gổ Đại Tộc, cũng không được xem là mạnh nhất, nhưng cũng không yếu”.

Ngô Bình: “Nói như vậy, Đại lục Thánh Cổ chắc chắn rất rộng lớn”.

Phương Lập: “Đúng vậy, lớn đến vô biên. Cho dù cả mười đại Tiên Giới của các cậu gộp lại, nhiều lắm cũng chỉ có thể lấp được một góc của Thánh Cổ Đại Địa”.

Ngô Bình: “Không ngờ. Một thế giới lớn như vậy, tại sao lại gần như không có giao lưu gì với thế giới bên này?”

“Cũng không lạ gì. Trong một khoảng thời gian rất dài, Tiên Giới và Đại lục Thánh Cổ không hợp nhau, vì vậy trước đó rất lâu đã đóng cửa con đường giao lưu hai bên. Nếu không phải nhìn thấy tôi, có thể cả đời cậu cũng sẽ không biết đến Đại lục Thánh Cổ. Đương nhiên, nếu cậu có thể tu luyện đến cảnh giới cực cao, tự nhiên cậu sẽ cảm nhận được Đại lục Thánh Cổ”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, lại hỏi một câu. 

“Vậy ông cho rằng, con đường của Tiên Giới đúng, hay là con đường của Đại lục Thánh Cổ đúng?”

Phương Lập im lặng mấy giây rồi nói: “Không nói chính xác được bên nào tốt hơn, hai bên đều có ưu điểm, nhưng tôi đề nghị cậu có thể cân nhắc con đường của Đại lục Thánh Cổ trong tu hành của mình, như vậy cũng chỉ có tốt cho cậu chứ không gây hại gì”.

Ngô Bình nhìn đầu người: “Ông có công pháp tu hành không?”

Bình luận

Truyện đang đọc