THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3255

Ngô Bình: “Bốn Kiếm Cung lớn không được xem là kiếm đạo tối cao sao?”

Người mặc đồ tím: “Bốn Kiếm Cung lớn chỉ là bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn thôi, chúng là chìa khoá để mở ra truyền thừa kiếm đạo. Muốn có được truyền thừa của kiếm tổ phải lĩnh ngộ được bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn mới được”.

Ngô Bình: “Kiếm Đạo Quân đã lĩnh ngộ được bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn chưa?”

Người mặc trường bào tím im lặng một lát rồi nói: “Kiếm Đạo Quân có được ba trong bốn ý nghĩa lớn, nhưng đáng tiếc đều là phần nông bên ngoài. Năm xưa Kiếm Đạo Quân cũng là một thiên tài, trên bảng thử kiếm xếp hạng thứ một nghìn ba trăm trong số những người cảnh giới Bất Tử. Tiếc là Kiếm Đạo Quân không thu hoạch được gì từ điện Kiếm Đạo”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy bốn môn chủ thì sao? Chắc đều đã lĩnh ngộ được ý nghĩa kiếm đạo rồi nhỉ?”

Người mặc trường bào tím: “Cậu hỏi nhiều quá, kiểm tra trước đi đã, vào được Thiên Tượng Kiếm Môn của tôi rồi hỏi cũng chưa muộn”.

Ngô Bình gật đầu, anh phất tay, một đạo kiếm quang chém lên trên. Nhát kiếm này anh chỉ dùng một phần mười uy lực của mình, xem thử kết quả ra sao. Nếu không vào được tốp một trăm thì thử lại lần nữa.

Bia thử kiếm chấn động kịch liệt một phen, danh sách bảng cảnh giới Chân Quân nhanh chóng xáo trộn, sau đó chừa ra vị trí số bảy. Điều này có nghĩa, uy lực nhát kiếm vừa rồi của anh đã đạt được vị trí thứ bảy trong bảng Chân Quân!

Người mặc trường bào tím cũng ngây cả người ra, nhìn chằm chằm vào danh sách, sau đó ông ấy bóp nát một tấm bùa ngọc, nhìn Ngô Bình chăm chú.

Ngô Bình: “Tiền bối, sao lại nhìn tôi như vậy?”

Người mặc trường bào tím hoàn hồn, tự biết mình thất thố nên nói: “Xin lỗi, chỉ là tôi quá kinh ngạc. Đứng thứ bảy bảng Chân Quân, cậu là thiên kiêu tuyệt thế, tương lai chắc chắn sẽ vượt xa Kiếm Đạo Quân!”

Ngô Bình nói: “Nói vậy là vãn bối có thể vào điện Kiếm Đạo rồi sao?”

Người mặc trường bào tím cười nói: “Tôi là trưởng lão của Thiên Tượng Kiếm Môn, Công Tôn Vũ Thanh. Tống Ngọc, chưởng môn sắp tới rồi, cậu có vấn đề gì thì chưởng môn sẽ trả lời cậu”.

Chẳng mấy chốc sau, có một bóng người xuất hiện. Người này nhìn không lớn tuổi lắm, mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc bạc nhưng nét mặt thì rất trẻ, không biết là đã sống mấy nghìn mấy vạn năm rồi.

Khí tức của người này cực kỳ khiếp người, khiến Ngô Bình cảm thấy kinh hãi sợ sệt, không dám thở mạnh.

Người đàn ông áo bào trắng nhìn bia thử kiếm, sau đó nhìn Ngô Bình, cười hỏi: “Con trai, con tên gì?”

Ngô Bình: “Vãn bối là Tống Ngọc”.

Người mặc áo bào trắng: “Người ở đâu?”

Ngô Bình: “Thành Thiên Vũ”.

Người mặc áo bào trắng: “Là cố hương của Thiên Vũ Kiếm Hoàng sao? Khá lắm, con mạnh hơn nhóc con Thiên Vũ nhiều lắm”.

Ngô Bình ngạc nhiên quá đỗi, nghe nói Thiên Vũ Kiếm Hoàng đã hơn ba nghìn tuổi rồi, nhưng trong miệng người này lại trở thành nhóc con?

Người đàn ông áo bào trắng cười nói: “Ta tên Nguyên Phong, chưởng môn của Thiên Tượng Kiếm Môn. Con là thiên kiêu, bây giờ ta nhận con làm đồ đệ, con có đồng ý không?”

Ngô Bình đáp: “Đệ tử đồng ý ạ”.

Nguyên Phong cười nói: “Đồ đệ, sau này con nên gọi ta là sư tôn”.

Bình luận

Truyện đang đọc