THẦN Y TRỞ LẠI

Tam hoàng tử cười n Được thôi, nhưng trước đó mời tiên sinh đến phủ của tôi đã, tiện thể tham quan phủ của tôi luôn".

Tam hoàng tử này rất thích đón tiếp khách đến nhà nên còn được gọi là Khách Tam Thiên, khách đến nhà hẳn chơi toàn các kỳ nhân dị sĩ, ai nấy đều có tài năng phi phàm.

Đương nhiên phủ của hoàng tử rất khí thế, trên đường đi đầy phong cảnh đẹp. Hoàng triều Thái Ất đúng là hoàng triều lớn có khác, khí thế quá mức hoành tránh, xe ngựa đi qua cổng xong còn đi thêm hơn chục phút nữa mới dừng lại.

Xuống xe xong thì Ngô Bình được mời vào một cung điện, có khá nhiều người đứng ở cửa, bên trong cũng có không ít người, xem ra đều là người chào mừng Ngô Bình đến đây.

Tam hoàng tử tươi cười nói với mọi người: “Thưa các vị, đây là Ngô tiên sinh mà tôi mời đến! Ngô tiên sinh là đại sư luyện đan, hơn nữa còn là thiên kiêu tuyệt thế, thực lực phi phàm!”

Những vị khác kia đều có vẻ mặt lạnh lùng, nghe Tam hoàng tử nói xong, một người đàn ông cao lớn để râu hừ lạnh nói: “Thiên kiêu tuyệt thế! Câu này không dùng bừa được đâu, điện hạ, tại hạ muốn so chiêu với Ngô tiên sinh đây để phân cao thấp!”

Tam hoàng tử cau mày nói: “Tiên sinh là khác mới đến, như vậy là vô lễ!”

Tên để râu cười nói: “Chúng tôi chỉ tôn trọng người mạnh hơn mình, Ngô tiên sinh thấy sao? Có dám tỉ thí với tôi không?”

Ngô Bình biết rõ Tam hoàng tử đang muốn thử thân thủ của mình nên thờ ơ nói: “Được thôi, nhưng thực lực của anh thấp quá, chưa đủ trình để tôi ra tay. Các người không phải diễn nữa, lên hết đi!”

Nghe thấy thế, không chỉ có mọi người ở đây kinh ngạc, mà đến Tam hoàng tử cũng ngờ, Ngô Bình định một mình chấp hết mọi người ở đây, anh điên rồi ư?

Ngô Bình bình thản nói: “Các người không nghe nhầm đâu, tôi muốn khiêu chiến hết mọi người ở đây. Lũ ăn hại như các người, tôi chỉ dùng một tay là hạ được hết”.

Câu nói này đã đắc tội với những người khác, họ lập tức gầm lên.

“Tiểu tử, ngông quá rồi đấy! Nhìn đây!”

“Không biết lượng sức mình, nhìn kiếm của tôi đây!”

“Đoạt Mệnh Liên Hoàn Cước, chết đi!”

Đám người này có da mặt dày siêu cấp, Ngô Bình bảo. khiêu chiến tất cả thế là tất cả nhao lên luôn. Mấy người ở gần Ngô Bình nhất lập tức tấn công, họ toàn tung sát chiêu khiến không ai phòng ngự được.

Uỳnh!

Ngô Bình giậm chân một cái, mặt đất nứt ra, mọi người ở xung quanh đã bị một luồng sức mạnh lớn đánh bay, bụi bay tung toé, gió lớn cuồn cuộn.

Hiện trường trở nên hỗn loạn, Ngô Bình đã biến mất, các khách mời trong cung điện đều bị quật ngã, tổng cộng có 30 người.

Chỉ trong 15 phút, ngoài Tam hoàng tử ra, những người khác đều năm dưới đất.

Tam hoàng tử kinh hãi, cảm giác như đang nằm mơ.

Đột nhiên, Ngô Bình xuất hiện bên cạnh rồi, hắn phủi tay rồi nói: “Tam điện hạ, những người khách này của anh yếu quá, tôi thấy anh nên giải tán họ đi, đỡ tốn thức ăn”.

Đám người nằm dưới đất kêu gào đau đớn, sau khi nghe. Ngô Bình nói xong thì còn tức điên lên, nhưng không phản bác được tiếng nào. Vì một mình Ngô Bình đã đánh bại hết bọn họ, từ góc độ của anh mà nói thì họ đúng là vô dụng thật.

Tam hoàng tử vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Tiên sinh có thực lực quá mạnh, họ không đánh lại cũng là chuyện thường”.

Sau đó, hắn trở mặt nói: “Các người không dậy đi mà nằm đó cho thêm mất mặt à?”

Bấy giờ, những người khác mới bò dậy rồi lủi mất.

Chờ họ đi rồi, Tam hoàng tử mới cười nói: “Tiên sinh, ban nãy họ đã thất lễ, nhất định tôi sẽ nghiêm trị”.

Ngô Bình: “Không sao, gì chứ lũ ăn hại thì tôi không sợ”.

'Tam hoàng tử cười trừ nói: “Tiên sinh, chúng ta nói chuyện đã. Đến tối, tôi sẽ dẫn tiên sinh đi xem 49 Tương chí tôn”.

Bình luận

Truyện đang đọc