THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3317

Ngô Bình để bọn họ tiếp tục luyện tập, mà anh thì chào hỏi Chu Nguyên Thông, sau đó dẫn Đinh Mặc đến học phủ truyền kỳ.

Học phủ truyền kỳ tuyển sinh bên ngoài, chỉ cần đạt được điều kiện nhất định là có thể tham gia kiểm tra đánh giá. Đồng thời, thành tích kiểm tra đánh giá nằm trong mười hạng đầu sẽ được thưởng lớn.

Anh vốn tự đi, nhưng Đinh Mặc rất tò mò, nhất định muốn đi theo. Thật ra Chu Nguyên Thông cũng muốn đi, chỉ là việc quân quấn thân, không cách nào rời đi.

Hai người độn hành một đoạn, đi đến vị trí của học phủ truyền kỳ. Nơi này vốn là vị trí của dãy núi Côn Luân, sau khi triển khai không gian gập, nơi này bỗng xuất hiện mấy triệu ngọn núi lớn, kéo dài trăm vạn dặm!

Hoàn cảnh nơi này vô cùng phức tạp, một số nơi tồn tại thời không loạn lưu, ngập tràn nguy hiểm. Phóng mắt nhìn ra, có ngọn núi xanh um tươi tốt, có ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, có ngọn núi lại hoang vu vắng lặng, vô cùng kỳ lạ.

Ở giữa mấy ngọn núi có một lòng chảo diện tích trên cả triệu kilomet vuông. Bên trong lòng chảo là hoa cỏ tươi tốt, bốn mùa như xuân, xây dựng vô số kiến trúc, còn xuất hiện một thành thị cực kỳ phồn hoa.

Quần thể kiến trúc rộng lớn đó chính là vị trí của học phủ truyền kỳ. Hai người tới quảng trường báo danh của học phủ truyền kỳ, chỉ thấy người ta tấp nập, ít nhất cũng phải một trăm nghìn!

Điều này khiến Ngô Bình nhớ đến sự kiện báo danh rầm rộ của Thiên Đạo Môn: “Xem ra sức ảnh hưởng của Học phủ truyền kỳ vẫn hơn Thiên Đạo Môn”.

Đinh Mặc: “Đó là chuyện bình thường. Tiên Đình muốn xây dựng nó thành học phủ mạnh nhất thế giới. Anh nghe nói không chỉ ở hạ giới, ngay cả thiên tài ở thế giới bên ngoài cũng đến nhập học”.

Nhìn hàng người thật dài, Ngô Bình nhíu mày: “Cứ thế xếp hàng không biết phải đợi bao lâu”.

Lúc này Đinh Mặc chú ý tới một tấm bia đá cực lớn, trên đó ghi chi tiết việc đăng ký, anh ta nhìn lướt qua, cười nói: “Này, chú không cần xếp hàng giống bọn họ, trên đó có nói, nếu như thân phận là Chân Nhân truyền kỳ, Chân Quân truyền kỳ, Võ Tông truyền kỳ, có thể đi đường tắt, trực tiếp tham gia khảo hạch”.

Ngô Bình đọc kỹ lại, nhưng không phải trên đó đã viết rất rõ rồi sao, anh cười nói: “Vậy thì tốt, chúng ta đi đường tắt xem sao”.

Cách đó không xa có một cánh cổng, trước cổng có hai vị tu sĩ, khác hẳn với những cánh cổng đông người tấp nập khác, cánh cổng này rất vắng vẻ, chẳng có lấy một con chim.

Hai người nhìn Ngô Bình đi đến, lập tức lấy lại tinh thần, một người hỏi: “Người đến là tu sĩ truyền kỳ?”

Ngô Bình lấy huy hiệu Võ Vương truyền kỳ chín sao của mình ra nói: “Đúng thế, tôi đến tham gia khảo sát của Học phủ truyền kỳ”.

Nhìn thấy đánh dấu Võ Vương truyền kỳ chín sao, hai tu sĩ ngạc nhiên, một người nói: “Được, đi theo tôi”.

Đinh Mặc nói: “Em ba, anh ở ngoài đợi chú”.

Ngô Bình đi theo một người trong đó bước vào cánh cổng màu đỏ. Cánh cổng mở ra, là một con đường bằng đá rất dài, đi được một đoạn thì đến trước một cung điện.

Một vị tu sĩ trung niên bước ra từ trong cung điện, ông ta hỏi thăm tình huống của Ngô Bình, vui vẻ nói: “Võ Vương truyền kỳ chín sao, thật là hiếm có. Tôi là giáo viên của Học phủ truyền kỳ – Triệu Hàn Sơn, sau này tôi sẽ là người phụ trách hướng dẫn cậu hoàn thành bài kiểm tra đánh giá tiếp theo”.

Ngô Bình rất khách sáo: “Thầy Triệu vất vả rồi”.

Triệu Hàn Sơn: “Đừng khách sáo, đi theo tôi”.

Hai người bước vào cung điện, có không ít người ở trong đó. Ngô Bình bước vào, họ đồng loạt nhìn về phía anh với ánh mắt mong đợi.

Triệu Hàn Sơn cười nói: “Các giáo viên này sẽ tiến hành các mục khảo sát với cậu, cậu yên tâm đi, kết quả khảo sát của họ rất chính xác, nếu cậu thật sự là thiên tài, tuyệt đối sẽ không bị bỏ qua”.

Ngô Bình nhìn nhiều người như vậy nói: “Phải kiểm tra rất nhiều lần sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc