THẦN Y TRỞ LẠI

 Lệ Hồng kinh ngạc: “Đó là võ đạo ư?”  

 

“Vậy tôi sẽ cho các học viên vào một không gian để tu luyện, cho họ hẳn một trăm năm luôn, trong thời gian đó tôi sẽ cung cấp đủ tài nguyên, cô thấy sao?”  

 

Lệ Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tất cả học viên tu hành một trăm năm thì sẽ tốn bao tài nguyên đây? Hơn nữa nhỡ có thiên kiêu trỗi dậy thì tài nguyên của học viện Vạn Đạo sẽ không đủ mất”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ lo vụ tài nguyên”.  

 

Lệ Hồng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thầy Ngô, như vậy thì thiệt cho thầy quá”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần tuyên truyền được võ đạo thì tôi thiệt chút cũng được”.  

Advertisement

 

Anh đã mở ra trật tự võ đạo, sau này tất cả những ai tu hành võ đạo và trở thành cường giả cấp Đạo Tôn xong thì đều gửi gắm sức mạnh của mình lên trật tự võ đạo của anh, từ đó khiến trật tự ngày càng mạnh hơn.  

 

Lệ Hồng: “Được, tôi sẽ đi triệu tập các học viên ngay”.  

 

Khi trời còn chưa tối hẳn, tất cả học viên đã có mặt trên quảng trường, Lệ Hồng và các trưởng lão chính cũng xuất hiện cùng với Ngô Bình trên cao.  

 

Ngô Bình nói: “Bây giờ, trước mặt các trò đang có một cơ hội để tăng thực lực cho chính mình. Các trò sẽ được đưa tới một không gian thần bí và tu luyện ở đó. Trong thời gian ấy, các trò sẽ vô cùng vất vả, ai không chịu được thì giờ có thể rút lui luôn, thầy sẽ không ép”.  

 

Không một ai bước ra, nếu đây đã là cơ hội thì sao những học viên đã vượt qua bao gian khổ mới vào được học viện như họ có thể bỏ lỡ chứ?  

 

Ngô Bình cười nói: “Nếu không ai xin rút thì mọi người chuẩn bị đi”.  

 

Anh vung tay lên, tất cả học viên ở đây đều được đưa tới một không gian độc lập.  

 

Các giáo viên ở đây cũng có người lên tiếng: “Thầy Ngô, chúng tôi cũng muốn vào đó lĩnh ngộ”.  

 

Ngô Bình: “Được thôi”, anh lại vung tay lên, các giáo viên cũng đã biến mất.  

 

Cả học viện chợt trở nên trống trải, các giáo viên và học viên gần như không còn một ai.  

 

Lệ Hồng cười nói: “Nếu học viện Vạn Đạo mà thua thì chắc sẽ như viễn cảnh hiện giờ”.  

 

Ngô Bình: “Thua sao được, viện trưởng Lệ, chúng ta về nói chuyện đi”.  

 

Lệ Hồng mời Ngô Bình đến nhà mình, cô ấy nhắc đến Doanh Hoàng rồi nói: “Từ ngày đại kiếp tới, dân chúng ở Doanh Châu chưa một ngày nào được sống yên ổn, may mà có Doanh Hoàng anh minh, cố gắng lo lắng cho dân. So ra thì dân chúng ở đại lục Hồng Hoang còn khổ hơn”.  

 

Ngô Bình: “Rồi đại kiếp sẽ qua thôi, không lâu nữa đâu”.  

 

Lệ Hồng nhìn anh rồi hỏi: “Thật ư? Khoảng bao lâu nữa?”  

Bình luận

Truyện đang đọc