THẦN Y TRỞ LẠI

Dù sao Lý Dật cũng hai mươi tuổi rồi, bèn cười nói: “Anh cả, chúng ta vào đó thăm thú trước đi, nhân tiện nghe ngóng đế đô năm ở đâu”.  

 

Thế là bốn anh em tiến vào thành Cực Lạc. Phía trên cổng thành, hai người đàn ông mặc TSm trông thấy bọn họ vào thành, người mặc áo vàng bèn cười bảo: “Đám người này ăn mặc xa hoa, chỉ riêng quần áo đã có giá trị liên thành, chắc chắn là con nhà giàu có. Lát nữa phải kéo họ vào sòng bạc. Đến khi đó, bọn họ sẽ là cây hái tiền của chúng ta”.  

 

Người mặc áo tím còn lại cười cười: “Chuyện này chúng ta đã làm hàng vạn lần rồi, lần nào mà chẳng thành công. Cứ giao cho tôi đi”.  

 

Advertisement

Khi tiến vào thành Cực Lạc, bốn anh em nhìn thấy đường sá rộng rãi, ngựa xe tấp nập, hai bên có đầy cửa hàng, sầm uất cực kỳ. Hơn nữa, phần lớn hoạt động kinh doanh của thành Cực Lạc đều liên quan đến ăn uống vui chơi, nhìn lướt qua chỉ thấy toàn sòng bài hoặc thanh lâu.  

 

Bọn Lý Dật đã từng chứng kiến sự phồn hoa, nhưng chưa từng đi đến nơi như thế này. Ai cũng trố mắt, nhìn Đông ngó Tây.  

 

Advertisement

Lý Dược Sư ho khan: “Em ba, đừng nhìn lung tung, nơi này không dành cho trẻ con chúng ta đâu”.  

 

Tuy là trẻ con nhưng Lý Dược Sư biết người ta đến những nơi này làm gì, bèn lên tiếng nhắc nhở.  

 

Lý Dật gãi mặt, thầm nghĩ mình đâu phải là trẻ con nữa. Nhưng cậu lại không dám nói vậy trước mặt anh cả, đành trả lời: “Anh cả, chúng ta tìm hàng quán để ăn trước đi”.  

 

Bọn họ ăn uống ở nhà rất ngon, hoa quả bánh ngọt đều là hàng thượng hạng. Nhưng càng như vậy, họ càng hứng thú với những quán ăn dưới này hơn.  

 

Lý Dược Sư bảo: “Ăn thì không thành vấn đề. Hôm nay anh trả tiền, muốn ăn bao nhiêu cũng được”.  

 

Đúng lúc này, một chàng trai mặc áo trắng đi tới, nom trạc tuổi Lý Dật, tướng mạo cũng rất anh tuấn. Người này cứ nhìn về phía bên trái nên va phải Lý Dật.  

 

Lý Dật cau mày. Đối phương thì kinh ngạc, vội vàng cúi người: “Xin lỗi anh nhé. Ban nãy tôi hơi lơ đãng nên va phải anh, xin lỗi xin lỗi”.  

 

Thấy đối phương đã hạ mình như vậy, còn liên tục nói xin lỗi, Lý Dật cũng là người tốt tính, bèn bảo: “Không sao”.  

 

Người này lại nhìn sang bên trái rồi thở dài, đột nhiên nước mắt rơi lã chã, tiếp tục đi về phía trước.  

 

Con người luôn tò mò. Lý Dật thấy vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía bên trái. Đứng sau lan can tầng hai của một thanh lâu là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trông rất đáng thương, đang nhìn theo chàng trai áo trắng với nước mắt lưng tròng.  

 

Lý Dật giật mình. Nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết tình yêu mình từng đọc, cậu lập tức suy đoán rằng đôi nam nữ này từng yêu nhau, vội vàng gọi giật chàng trai áo trắng kia: “Sao anh lại khóc?”  

 

Chàng trai áo trắng lau nước mắt, đoạn thở dài: “Để anh cười chê rồi. Tôi không thể ở bên người mình yêu. Thói đời thật bất công!”  

 

Tuy Lý Thái Nhất đứng thứ tư, nhưng đầu óc rất nhạy bén, nhìn cô gái kia rồi lại dò xét chàng trai áo trắng nọ, đoạn bảo Lý Dật: “Anh ba, chúng ta còn bận việc, mau đi thôi”.  

 

Lý Dật vừa định gật đầu thì cô gái trên lầu lại oà khóc nức nở, đáng thương vô cùng.  

Bình luận

Truyện đang đọc