THẦN Y TRỞ LẠI

Hoàng Thiếu Vệ sầm mặt: “Từ Kiêu, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cút sang một bên đi”.

'Từ Kiêu trừng mắt: “Đệch, Ngô Bình là anh em của tôi, cậu muốn xử cậu ấy thì phải qua được ải của tôi”.

Ngô Bình cảm động, đây là lý do cậu muốn kết bạn với Từ Kiêu, nghĩa khí, bằng lòng gánh vác thay anh em.

Cậ 'Từ Kiều, tớ vừa học được mấy chiêu quyền pháp, đúng lúc có thể thử xem hiệu quả thế nào”.

kéo Từ Kiêu về lại, cười, nói:

Từ Kiêu hơi bất ngờ, cậu ta quá hiểu Ngô Bình, mặc dù đẹp trai nhưng lại không có bao nhiêu sức lực, càng không thể nào đánh nhau. Cậu ta vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Ngô Bình đã bước đến trước mặt Hoàng Thiếu Vệ, lạnh lùng nói: “Cậu muốn chơi thế nào?”

Hoàng Thiếu Vệ bất giác lùi lại một bước, cậu ta cảm thấy hôm nay Ngô Bình rất có khí thế, lập tức nói: “Tôi đã nói rồi, xử cậu!”. Cậu ta vung tay, ba học sinh thể dục xông lên.

“Bụp”.

Ngô Bình khom người, đánh một quyền lên bụng của học sinh thể dục chạy lên đầu tiên làm cậu ta rên một tiếng rồi ngã xuống đất, co rút người lại.

Hai người còn lại đang định đưa tay ra bắt lấy Ngô Bình thì đã bị cậu gạt chân, ngã lăn hết ra đất, cả hai đau đớn hét lên.

Hoàng Thiếu Vệ ngơ người ra, cậu ta không ngờ người mình tìm đến giúp đỡ lại bị giải quyết trong tích tắc.

Ngô Bình nhìn Hoàng Thiếu Vệ chăm chäm rồi lạnh lùng. nói: “Người cậu tìm đến không ổn lảm, hay là cậu lên đi?”

Hoàng Thiếu Vệ nuốt nước bọt, lập tức cười huề, nói: “Ngô Bình, tôi chỉ đùa với cậu thôi, bạn bè cả, sao tôi có thể xử cậu được? Cậu hiểu nhầm rồi”.

'Từ Kiêu trợn tròn mắt, bước qua giơ ngón cái lên khen: “Ngô Bình, được đấy. Tớ cũng chưa chắc đánh lại ba người này, không ngờ cậu lại đánh bại hết chỉ trong vài giây”.

Ngô Bình vuốt mũi: “Tớ có luyện tập mà”.

Sau đó cậu đá Hoàng Thiếu Vệ một cái: “Nếu cậu không phục thì sau này cứ gọi người đến”.

Hoàng Thiếu Vệ vội nói: “Không dám nữa đâu, không dám nữa”.

Đến trưa, hai người họ ăn vớ vẩn vài thứ rồi về lại trường chuẩn bị cho đợt thi buổi chiều.

Vẫn chưa bắt đầu thi toán là đã phát kết quả bài thi ngữ văn lúc sáng, lúc Ngô Bình nhận bài, phát hiện mình đạt điểm rất cao - 145 điểm, trong đó bài tập làm văn được tròn điểm.

Lúc phát bài, một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi đứng ở cửa vẫy tay gọi Ngô Bình: “Ngô Bình, em đến văn phòng một lát”.

Cô gái đó là cô giáo ngữ văn của Ngô Bình, tên Hứa Á Bình, vẫn chưa kết hôn, là cô giáo trẻ và xinh đẹp nhất trong số các cô giáo.

Lúc đến văn phòng, Hứa Á Bình mỉm cười, nói: “Ngô Bình, lần này em thi tốt lắm, em có từng làm qua đề thi này chưa?”

Ngô Bình lắc đầu: “Chưa, nhưng có mấy câu cô đã từng giảng qua”.

Hứa Á Bình gật đầu: “Đúng vậy, thành tích lần này của em rất xuất sắc, có thể nói là phát huy vượt mức bình thường, nhưng em đừng kiêu ngạo, cố gảng giành học bổng lần này của trường nhé”.

Ngô Bình biết chuyện học bổng, hàng năm trường học đều trích một khoản tiền thưởng làm học bổng để khích lệ học sinh. Nhưng chỉ có những học sinh lọt vào top một trăm toàn thành phố thì mới có tư cách nhận học bổng. Cụ thể là top ba toàn thành phố sẽ nhận được học bổng một trăm nghìn, top mười sẽ được năm mươi nghìn, top năm mươi sẽ được mười nghìn, top một trăm sẽ được hai nghìn.

Trình độ giáo dục của trường số 1 khá tốt, thường thì sẽ có khoảng mười mấy học sinh lọt top một trăm; ba, bốn người lọt được top năm mươi còn top mười và top ba thì hơi khó nói, lúc có lúc không. Vì vậy, trường rất coi trọng top ba và top mười, thưởng nóng ngay một trăm nghìn và năm mươi nghìn.

Trung Châu là một thành phố lớn với hơn hai ngàn vạn dân, người có thể lọt top một trăm ở nơi này thì phải nói là người giỏi nhất trong những người giỏi, nếu lọt top mười, học sinh đó có thể chọn bất cứ trường top nào để theo học.

“Cô yên tâm, em sẽ cố gắng”. Ngô Bình nói.

Bình luận

Truyện đang đọc