THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình nhìn thấy thanh kiếm đó thì nói: “Kiếm tốt đấy”. Người tư vấn mua hàng là một cô gái tâm hai mươi tuổi, cô ta cười, nói: “Thanh kiếm này tên là Thất Âm, lúc rút kiếm ra sẽ có bảy loại âm thanh vang lên, làm rối loạn tinh thần của kẻ địch”. 

“Tôi muốn thanh kiếm này”. Bỗng dưng, có giọng phụ nữ vang lên từ phía sau.

Ngô Bình ngoảnh đầu lại nhìn, đó là một cô gái tầm hai lăm, hai sáu tuổi, ngoại hình tâm bảy điểm, mặc một chiếc váy đen, chân mày hơi cao, trông hơi hung dữ.

Diệp Ngưng Băng không thèm ngoảnh đầu, chỉ nói với người tư vấn: “Tôi đã mua rồi”.

Nhân viên tư vấn gật đầu: “Vâng, giá của thanh kiếm Thất Âm này là tám trăm lẻ bảy triệu”.

Diệp Ngưng Băng nói: “Cậu Ngô bù thêm giúp tôi, lúc về tôi sẽ trả lại”.

Ngô Bình lấy ra tờ chỉ phiếu một tỷ, đưa cho nhân viên tư vấn đó.

Người phụ nữ phía sau nổi giận: “Các người điếc sao? Tôi nói tôi muốn mua thanh kiếm này”.

Nhân viên tư vấn vừa giúp Diệp Ngưng Băng gói kiếm, vừa cười, nói: “Cửa hàng của chúng tôi còn có rất nhiều kiếm tốt, cô có thể lựa”.

“Bổn cô nương chỉ cần thanh kiếm này”. Cô gái đó hằm hằm xông qua, đưa tay ra đòi giật lại hộp kiếm từ tay Diệp Ngưng Băng. 

Diệp Ngưng Băng né người, lùi về sau mấy bước, giận dữ nói: “Cô làm gì thế?”

Người phụ nữ nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi mua thanh kiếm này. Nhưng cô vẫn cứ muốn giành với tôi, cô đang muốn đối đầu với tôi mà”.

Diệp Ngưng Băng: “Tiền trao cháo múc, giờ thanh kiếm này đã thuộc về tôi rồi”.

Người phụ nữ giận dữ, lạnh lùng nói: “Hay lắm, nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, những người đối đầu với tôi thì cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp”.

“Gô đang uy hiếp tôi đấy sao?”, Diệp Ngưng Băng cũng nổi giận, cô ta là người thông minh, căn cơ thâm hậu, không ngờ bây giờ lại bị người ta uy hiếp nên sát ý liền trỗi dậy.

Sau lưng người phụ nữ có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi nghiêm giọng nói: “Mở to mắt chó của các người ra mà xem cho rõ, vị này là con gái của nhà Du đại tướng quân đấy”.

Diệp Ngưng Băng chẳng buồn nhiều lời với mấy người đó, chỉ lạnh lùng đáp: “Muốn có thanh kiếm này cũng được thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện”.

Ngô Bình muốn đi theo nhưng Diệp Ngưng  Băng cười, nói: “Chuyện nhỏ chút xíu, có thể tự giải quyết được, sẽ quay lại ngay”.

Ngô Bình biết khả năng của Diệp Ngưng Băng nên không thấy lo lắng, cậu gật đầu: “Được, cẩn thận một chút”.

Diệp Ngưng Băng và cô con gái của Du đại tướng quân đó cũng ra khỏi cửa hàng, cũng không biết họ muốn nói chuyện bằng cách nào.

Chưa đầy năm phút sau, Ngô Bình đang ngắm một thanh kiếm ngắn khác thì Diệp Ngưng Băng đã quay lại, hộp kiếm trong tay đã không thấy đâu, chỉ thấy cô ta cầm thanh kiếm Thất Âm đó trong tay.

Lâm Kiếm Phong đến trước mặt Ngô Bình, không kiềm được, hỏi: “Cô Diệp, họ...”

Diệp Ngưng Băng bình thản đáp: “Bị tôi chém văng hai người, những người còn lại chạy hết rồi”.

Lâm Kiếm Phong đưa ngón cái lên, nói: “Cô Diệp thật lợi hại, có điều Du đại tướng quân khá có thế lực trong giới võ quan, cô đánh con gái của ông †a chắc ông ta sẽ không bỏ qua đâu”.

Ngô Bình: “Vị Du tướng quân đó có nhiệm vụ gì?

“Du tướng quân chịu trách nhiệm quản lý quân trấn thủ ba cửa phía bắc, dưới trướng có bảy tám ngàn lính, lợi ích của quân giữ cửa là nhiều nhất, ai ra vào cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ”.

Ngô Bình: “Chỉ mà một tên trông cửa thôi mà”.

Diệp Ngưng Băng không quan tâm, cô ta hỏi: “Các anh đã tìm được binh khí ưng ý chưa?”

Ngô Bình lắc đầu: “Vẫn chưa”. Sau đó cậu hướng mắt về thanh kiếm ở giữa.

Bình luận

Truyện đang đọc