THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2552

Minh U đáp: “Đúng là Địch Thanh đã chết. Có điều khi ấy ông ta đang trải qua thiên kiếp bất tử, tuy thân xác đã chết, nhưng người thì nhờ vậy mà tiến vào cảnh giới Đoạt Thiên, sau đó thăng cấp thành Thiên Tiên, bây giờ đã là thiên chủ một phương”.

Ngô Bình cảm thán: “Thiên chủ ư? Thế thì lợi hại thật, chẳng trách các người không dám làm trái lệnh ông ta”.

Minh U nói: “Để duy trì dòng dõi, cứ cách một khoảng thời gian, chúng tôi sẽ ra lệnh cho người ta đưa một số phụ nữ đến đây để gả cho thanh niên trong tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Lý do Địch Thanh muốn các người cố thủ ở đây là gì vậy?”

Minh U đáp: “Địch Thanh ra lệnh cho chúng tôi bảo vệ một thứ ở đây”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Là thứ gì?”

Minh U trả lời: “‘Không rõ. Thứ đó được đặt trong một rương đồng rất lớn, chúng tôi không mở được”.

Ngô Bình bảo: “Đưa tôi đi xem”.

Minh U không từ chối, dẫn Ngô Bình và Long Thanh Khâm đến một ngôi nhà cổ trong thôn. Nhà này rất lớn, bên trong đặt một rương đồng dài khoảng ba mét, rộng hai mét, cao một mét rưỡi.

Bề mặt rương khắc rất nhiều văn tự cổ xưa. Ngô Bình quan sát, loại văn tự này hẳn là tiền thân của tiên văn, thuộc cổ văn.

Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, thấy trong rương đồng có một động thiên, trong động thiên có bài bố một đại trận tuyệt thế dùng để trấn áp một cỗ quan tài bằng đồng! Trong cỗ quan tài bằng đồng này có một thi thể cổ xưa được vẽ bùa toàn thân, không mặc quần áo, toả ra khí tức rất đáng sợ.

Nhìn thấy thi thể ấy khiến đôi mắt Ngô Bình đột nhiên đau đớn, vội vàng nhìn đi nơi khác.

Anh điềm tĩnh hỏi: “Năm xưa Địch Thanh đã nói gì?”

Minh U đáp: “Ông ta nói rằng vật này không may mắn, thứ ở bên trong sớm muộn gì cũng ra ngoài, bảo chúng tôi bảo vệ nó một nghìn năm”.

Ngô Bình hỏi: “Bảo vệ một nghìn năm ư? Nghĩa là vài năm nữa, thứ ở bên trong sẽ ra ngoài sao?”

Minh U đáp: “Hẳn là vậy”.

Ngô Bình gật đầu, đoạn bảo: “Nể mặt thiên chủ Địch Thanh, hôm nay tôi sẽ tha cho ông một lần”, dứt lời, anh kéo Long Thanh Khâm rời đi.

Sau khi ra khỏi đó, cả hai đáp xuống tầng thượng của một toà cao ốc trong huyện lỵ.

Long Thanh Khâm cười hỏi: “Tha cho ông ta như vậy sao?”

Ngô Bình đáp: “Trong rương đồng ấy có một thứ rất đáng sợ”.

Long Thanh Khâm sững người, được Ngô Bình gọi là “đáng sợ” thì chắc chắn vật đó cực kỳ khủng khiếp.

“Là gì vậy?”, cô ấy hỏi.

Ngô Bình đáp: “Nếu tôi không nhìn nhầm, đó có lẽ là một kẻ mạnh siêu cấp đã mất ý chí, chỉ còn giữ lại thứ hình thành từ bản năng. Thực lực của nó, e là ở cấp Kim Tiên. Nếu nó không đạt đến mức Kim Tiên thì chí ít cũng là Chân Tiên cấp một, nên mới khiến một thiên chủ phải nghiêm túc trấn áp ngay tại đây”.

Long Thanh Khâm kinh ngạc: “Mạnh đến vậy ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Thứ này quá đáng sợ, chúng ta đừng động vào sẽ tốt hơn, nên tôi mới kéo cô đi ngay”.

Long Thanh Khâm nói: “Chuyện gì anh cũng biết cả, thật đáng ngưỡng mộ”.

Ngô Bình mỉm cười: “Thanh Khâm à, cô đã ra đây rồi, chi bằng dạo chơi vài ngày đi?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc