THẦN Y TRỞ LẠI

 “Khi Nữ Oa tạo ra con người, các sinh linh mạnh mẽ đều cho rằng con người quá hoàn hảo nên bắt Nữ Oa để lại ba nhược điểm. Các sinh linh ấy đã tạo ra ba thứ khắc chế con người dựa trên các khuyết điểm ấy, đây là một thứ trong số đó, nó là Thi Phù”.  

 

Ngô Bình mắc ói nhưng không thể nôn ra được, nhưng anh vẫn đứng chứ quyết không ngã gục.  

 

Trương Ưng Thiên thấy hơi kinh ngạc: “Khá đấy, có thể trụ vững đến giờ. Nhưng thế thì sao chứ? Giờ cậu làm gì còn sức mà phản kháng lại tôi”.  

 

“Thế ư?”, đúng lúc này, giọng nói của Ngô Bình chợt vang lên sau lưng Trương Ưng Thiên.  

Advertisement

 

Anh ta giật mình rồi ngoảnh lại, nhưng cổ đã bị bóp nghẹt và xách lên cao.  

 

Người này chính là Ngô Bình, anh đã bắt lấy tay của Trương Ưng Thiên rồi bẻ ngoặt rồi lấy phù văn kia đi.  

 

Advertisement

Trương Ưng Thiên hét lên đau đớn rồi bị ném xuống đất.  

 

Tu sĩ Thần tộc kia nhân đó chạy mất, nhưng vừa được vài bước đã bị Ngô Bình đánh bay rồi rơi vào hư không.  

 

Trương Ưng Thiên quỳ dưới đất rồi kinh ngạc nhìn Ngô Bình, hỏi: “Sao cậu làm được?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Với trình độ hiện giờ thì sao anh biết chân thân của tôi ở đâu được, thứ anh nhìn thấy chỉ là tôi muốn cho anh thấy thôi, hiểu chưa?”

Trương Ưng Thiên nhăn mặt nói: “Thực lực hiện giờ của cậu đã vượt xa trước kia! Rốt cuộc cậu làm cách nào vậy?”  

 

“Ý trời!”, Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Bây giờ, vận may của cả Nhân tộc đều dồn hết cho tôi rồi”.  

 

Trương Ưng Thiên tái mặt nói: “Vận mệnh của cả Nhân tộc ư? Không thể nào! Đến Thánh Hoàng thượng cổ cũng không làm được điều đó”.  

 

“”Sao anh lại hợp tác với Thần tộc?”, Ngô Bình không để ý đến lời lẩm bẩm của anh ta mà hỏi ngược lại.  

 

Trương Ưng Thiên: “Thần tộc rất mạnh, muốn đánh thắng họ thì phải hiểu rõ về họ trước. Bây giờ, tôi đã trở thành một phần của Thần tộc và nhận được sự coi trọng của một gia tộc cổ thần rồi”.  

 

Ngô Bình: “Đánh thắng Thần tộc? Dựa vào anh ư?”  

 

Trương Ưng Thiên nói: “Chuyện gì cũng sẽ có người làm được! Tôi không làm được nhưng người khác lại có thể. Dù chỉ có một tia hi vong mong manh thì tôi cũng không bỏ cuộc”.  

 

Ngô Bình: “Đứng dậy đi”.  

 

Ban nãy, tuy Trương Ưng Thiên đã dùng thủ đoạn để tấn công Ngô Bình, nhưng anh ta không hạ sát chiêu, đây là ly do Ngô Bình đã tha mạng cho anh ta.  

 

Trương Ưng Thiên đứng dậy, Ngô Bình ném trả cánh tay cho anh ta, anh ta lắp nó về vị trí cũ, cánh tay nhanh chóng lành trở lại.  

 

“Anh đã nhận được sự tin tưởng của Thần tộc thì cứ tiếp tục đi”, Ngô Bình nói.  

 

Trương Ưng Thiên: “Cậu không giết tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Nhân tộc chẳng dễ gì mới có một thiên tài như anh, sao tôi phải giết anh chứ?”  

 

Trương Ưng Thiên trầm mặc một lát rồi hành lễ với Ngô Bình.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc