THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2450

Ngô bình: “Được rồi, mọi người quay về đi. Sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại”. Nói rồi, anh đưa một tấm danh thiếp cho Âm Tứ Bình.

Âm Tứ Bình vui mừng, ông ta biết có được tấm danh thiếp này, đồng nghĩa có thêm vô vàn cái mạng rồi, vội dùng hai tay nhận lấy.

Sau khi cha con Âm Tứ Bình rời đi, Ngô Bình lại đến bệnh viện một chuyến. Ban ngày không đến bệnh viện, chỉ có thể đến vào buổi tối giảng bài cho bọn họ.

Tối nay, anh đi khoa nội tiêu hóa, nằm viện tại khoa nội tiêu hóa đa phần đều là bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối. Như ung thư gan, ung thư dạ dày, ruột… Đều vào khoa nội tiêu hóa.

Ngô Bình biết rõ, dạy quá nhiều thì bọn họ cũng không học được hết, vì vậy bắt đầu từ một loại bệnh trước, rồi phân tích phù hợp.

Tối nay, anh chọn một người bệnh ung thư gan. Đây là một người đàn ông sáu mươi lăm tuổi, bởi vì bình thường uống quá nhiều rượu, dẫn đến gan xơ cứng, trướng nước, nửa tháng trước kiểm tra ra ung thư gan, hơn nữa đã xuất hiện tuyến bạch huyết di căn.

Bệnh nhân như vậy tạm thời chỉ có thể áp dụng hóa trị để làm chậm bệnh tình, quá trình hóa trị rất đau đớn, lại còn tốn kém rất nhiều tiền của. Có lúc trị liệu một ngày đã tốn hơn mười nghìn tệ rồi, cho dù bảo hiểm y tế đã thanh toán một phần, nhưng gánh nặng đối với người bệnh cũng rất lớn.

Ông ấy có một trai một gái, con trai vừa mới kết hôn nửa năm, sinh một cháu trai. Con gái vừa mới ly hôn, dẫn theo một đứa cháu gái sống một mình.

Ông ấy là người làm thuê bình thường, tiền lương hưu không nhiều, cũng không muốn tốn tiền để khám bệnh, vì vậy không muốn phối hợp điều trị. Cũng may con cái ông ấy lại hiếu thuận, mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc, còn nói đồng ý bán nhà để trị bệnh cho bố.

Biết đơn giản về bệnh tình của ông lão, Ngô Bình mở cửa phòng bệnh, ông lão đang nằm nghiêng, con trai thì ngồi bên cạnh.

Thấy bác sĩ đến, con trai ông lão đứng dậy, khẽ gật đầu: “Bác sĩ”.

Bác sĩ phụ trách bệnh nhân giới thiệu nói: “Đây là bác sĩ Ngô”.

Con trai ông lão thấy rõ vẻ ngoài Ngô Bình, lập tức vui mừng, đột nhiên cậu ta quỳ xuống đất, nước mắt rơi như mưa: “Tôi biết anh, anh là thần y Ngô! Thần y Ngô, tôi cầu xin anh cứu bố tôi với. Bố tôi đã khổ cả đời vì chúng tôi rồi, tôi rất muốn ông ấy sống thêm vài năm nữa”.

Đàn ông con trai không dễ khóc, nhưng đàn ông bật khóc thì rất dễ khiến người ta động lòng. Ngô Bình dìu cậu ta dậy, vỗ vai cậu ta, nói: “Anh yên tâm, lương y như từ mẫu, chúng tôi nhất định sẽ chữa trị”.

Con trai ông lão vui mừng, vội dìu ông lão, nói: “Bố, bố được cứu rồi, vị này là thần y Ngô, anh ấy đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân ung thư”.

Ông lão lại không hề vui mừng, ông ấy hỏi: “Bác sĩ, nhà tôi không còn bao nhiêu tiền, chái tôi vẫn còn nhỏ nữa, nếu phải tốn quá nhiều tiền thì tôi không trị nữa”.

Con trai ông lão vội nói: “Bố! Bố nói gì vậy! Không phải còn có bảo hiểm y tế hay sao, nhà chúng ta nhiều lắm chỉ chịu một phần thuốc thôi, tốn không bao nhiêu cả”.

Ông lão nóng nảy: “Sao lại tốn không bao nhiêu? Mới có nửa tháng, mà đã tốn hết năm trăm nghìn rồi, không chữa được thì bố không trị nữa, bố muốn về nhà!”

Ông ấy giãy dụa muốn đứng dậy, Ngô Bình vội nói: “Ông à, phương pháp trị liệu mới của chúng tôi không tốn nhiều tiền, một ngày nhiều lắm là một nghìn tệ. Hoàn lại chín mươi phần trăm, bản thân ông chỉ bỏ ra một trăm tệ, không nhiều chứ”.

Ông lão lập tức bình tĩnh lại: “Một ngày một nghìn tệ?”

Ngô Bình: “Một nghìn là mức tối đa rồi, chỉ ít hơn thôi”.

Ông lão có chút khát vọng muốn sống, ông ấy run giọng hỏi: “Vậy… Bệnh của tôi có trị được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc