THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1337

Con sâu quỷ co ro trong một khoảng không nhỏ gào thét không ngừng. Trong chốc lát, nó đã hóa thành làn khói và biến mất.

Toàn thân Vạn Phùng Xuân thả lỏng, cảm giác khó chịu cũng biến mất, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ông ta cúi đầu với Ngô Bình: “Vạn Phùng Xuân này sẽ mãi nhớ công ơn của thần y Ngô!”

Ngô Bình nói: “Ông Vạn, ông và tôi là đồng nghiệp của nhau. Sau này chúng ta nên qua lại trao đổi nhiều hơn”.

“Đúng vậy, sau này tôi phải đến thăm thần y Ngô nhiều hơn để thỉnh giáo y thuật”. Ông ta ngồi một lúc liền tạm biệt và rời đi.

Sau khi Vạn Phùng Xuân rời đi, Thần Chiếu hỏi, “Thần y Ngô, vết thương của tôi phải trị như thế nào?”

Ngô Bình: “Vết thương của ông rất nghiêm trọng, đặc biệt thương tổn thần hồn rất khó chữa, muốn khôi phục tôi nhất định phải luyện chế ra một viên đan dược. Hiện tại, tôi chỉ có thể tạm thời áp chế vết thương của ông, ngăn cản cho nó không tệ hơn”.

Thần Chiếu nói: “Vậy xin nhờ thần y Ngô”.

Nói xong, Ngô Bình thực hiện châm cứu và dùng chân khí để trị liệu cho ông ấy.

Sau hơn một giờ, anh thu kim lại, yêu cầu Thần Chiếu ngồi điều tiết hơi thở, sau đó rời khỏi khách sạn.

Buổi sáng lúc điều trị cho Thần Chiếu, Đào Như Tuyết đã gọi điện và giận dỗi việc tối qua anh rời đi mà không nói lời tạm biệt. Hôm qua anh đi vội nên không kịp chào Đào Như Tuyết, anh quyết định mời cô ấy đi ăn vào buổi trưa.

Trong một nhà hàng ở Thạch Thành, khi Ngô Bình đến, Đào Như Tuyết đã ngồi đó đợi anh.

“Như Tuyết”, anh vẫy tay từ xa.

Đào Như Tuyết mời anh ngồi xuống và nói: “Rm còn tưởng anh Ngô ghét bỏ em, hại em cả đêm ngủ không ngon”.

Ngô Bình: “Như Tuyết, em là ái phi của anh mà, sao anh nỡ ghét bỏ em được?”

Đào Như Tuyết lườm anh một cái, nói: “Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Tập đoàn Miêu Dược bây giờ đang gặp khó khăn, anh có thể giúp em được không?”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Giá trị thị trường của tập đoàn không phải đã tăng gấp đôi sao? Chẳng lẽ lại có phiền phức sao?”

Đào Như Tuyết cười khổ: “Mấy năm trước, bố em bắt đầu tham gia vào lĩnh vực bất động sản, nhất quyết xây nhà kiếm tiền. Bây giờ, chuỗi vốn của công ty bất động sản trực thuộc tập đoàn Miêu Dược bị đứt. Tháng trước còn xuất hiện nợ tín dụng nữa”.

Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày: “Tại sao không nói cho anh biết chuyện lớn như vậy sớm hơn?”

Đào Như Tuyết thở dài: “Tháng trước em mới phát hiện ra rằng bố em đã giấu em. Bây giờ nhà em định bán một số cổ phần của tập đoàn Miêu Dược để lấy tiền mặt. Anh còn nhớ Vương Thận hôm qua không? Em đang đàm phán với anh ta, nhưng anh ta ra giá quá thấp”.

Ngô Bình: “Anh ta ra giá bao nhiêu?”

Đào Như Tuyết: “Theo giá trị thị trường, giá trị của tập đoàn là 500 tỷ, nhưng định giá mà anh ta đưa ra chỉ là 200 tỷ. Và anh ta muốn dùng 50 tỷ để chiếm 25% cổ phần của tập đoàn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tên này ép giá cũng giỏi đấy”.

Đào Như Tuyết: “Em suy nghĩ mãi, quyết định không thể để người ngoài chiếm hời. Thế nên em mới tìm anh, giá thì cứ theo giá của Vương Thận”.

Ngô Bình cười nói: “Thế thì không phải em bị thiệt thòi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc