THẦN Y TRỞ LẠI

Vân Thường đáp: “Đây là loại tiền tệ do Huyền Minh Giáo phát hành, có thể dùng để đổi tài nguyên tu hành và cấp bậc thân phận trong Huyền Minh Giáo”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Cấp bậc thân phận cũng có thể đổi sao?”  

 

Vân Thường trả lời: “Đúng thế. Ví dụ bây giờ tôi là đệ tử chân truyền, chỉ cần bỏ ra một khoản tiền Huyền Minh thì sẽ được một vị trưởng lão ra mặt, nhận làm đệ tử thân truyền”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ăn trước đã. Sau đó cô đưa tôi đến địa điểm phát nhiệm vụ”.  

 

Vân Thường sững người: “Anh mới đến đây mà đã muốn làm nhiệm vụ rồi ư?”  

 

Ngô Bình đáp: “Mới đến thôi mà, sợ gì chứ. Cô không thể dùng tiêu chuẩn của đệ tử bình thường để phán xét tôi”.  

Advertisement

 

Vân Thường khẽ lắc đầu, không nhiều lời nữa.  

 

Bữa sáng khá phong phú, có tám món và một canh. Những món mà anh đã ăn, tuỳ tùng mới có thể ăn phần còn lại, nhưng họ không cảm thấy có gì không tốt cả.  

 

Vân Thường cũng được yêu cầu ngồi xuống ăn cùng.  

 

Bữa sáng mới ăn được một nửa thì có một tuỳ tùng chạy vào: “Thưa cậu, bên ngoài có một người tự xưng là đệ tử thứ ba của Liễu trưởng lão ghé thăm”.  

 

Nghe  vậy, Vân Thường hơi biến sắc: “Trước đây Liễu trưởng lão từng nhận bảy đệ tử. Người thứ ba này tên là Trùng Tiêu, Luyện Khí tầng bảy, giỏi quyền pháp, thực lực khá mạnh”.  

 

Ngô Bình gác đũa: “Mời vào đi”.  

 

Một lát sau, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc áo đen sải bước tiến vào. Người này bước vào trong, nhìn sang Vân Thường trước, sau đó cười nói: “Nghe nói tôi có thêm một vị sư đệ, không biết là vị nào?”  

 

Đối phương biết rõ còn hỏi, suy cho cùng thì chỉ có Ngô Bình ngồi ở đây.  

 

Ngô Bình mỉm cười đứng dậy: “Chính là em. Anh là tam sư huynh nhỉ?”  

 

Trùng Tiêu cười ha ha: “Bát sư đệ, sư phụ đã không định nhận đệ tử nữa, bây giờ lại đột nhiên nhận cậu, chắc chắn là cậu có điểm hơn người!”  

 

Ngô Bình đáp: “Tam sư huynh quá khen rồi, do em may mắn, sư phụ mới nhận em”.  

 

Trùng Tiêu bảo: “Sư đệ khiêm tốn quá. À phải, sư phụ ở bên ngoài, có truyền dạy tuyệt học cho cậu không?”  

 

Nghe câu này, Vân Thường lập tức cảm thấy căng thẳng. Liễu trưởng lão quả thật có một tuyệt học, trước mắt chỉ truyền cho người đệ tử thứ năm mà ông ta tin tưởng và xem trọng nhất.  

 

Cô ta đang định âm thầm truyền âm thì Ngô Bình đã cười nói: “Sư huynh cũng thấy rồi đấy, tu vi của em thấp như vậy, dù sư phụ muốn truyền tuyệt học cho em thì em cũng không học được”.  

Bình luận

Truyện đang đọc