Chương 2439
Sau khi tên sát thủ đi khỏi, Ngô Bình lấy ra viên tiên ngọc kia. Ngô Bình mỉm cười vui vẻ, đây là một loại bùa bằng ngọc, cũng là một loài bùa hộ mệnh cực kỳ cao cấp. Có nó rồi, có thể bảo vệ thân thể và linh hồn khỏi bị huỷ diệt, cho nên là một món bảo bối cực quý giá!
Đương nhiên, với loại bùa hộ mệnh như viên ngọc này, chắc chắn phải là do Thiên Tiên luyện thành. Hơn nữa viên ngọc này có thể sử dụng liên tục, chỉ cần truyền cho nó đủ pháp lực là được.
Ngô Bình dùng thử nó, truyền pháp lực trong cơ thể mình vào bên trong nó, viên ngọc sáng lên rồi nhanh chóng hút lấy. Một lát sau, anh dừng truyền pháp lực vào viên ngọc. Dù gì lát nữa anh phải giao đấu với kẻ khác nên giờ không nên để bản thân tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Nửa tiếng sau có tiếng người gõ cửa, một long vệ ra mở cửa. Cửa mở ra, bên ngoài là một ông già đầu hói đang đứng. Ông già này cười nói: “Tôi đến tham kiến Ngô thần y”.
Long vệ lùi về sau mấy bước nhưng tay vẫn không rời thanh kiếm, sau đó ra hiệu cho ông ta vào phòng.
Ông già đi tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay chào hỏi: “Âm Tứ Bình tham kiến Ngô thần y”.
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên, không phải nhà họ Âm này muốn giết anh sao? Sao lại khách sáo với anh như vậy?
Anh thờ ơ đáp: “Có gì ông cứ nói”.
Âm Tứ Bình đáp: “Ngô thần y cứu người giúp đời, công đức vô lượng”.
Ngô Bình nhìn ông ta rồi hỏi: “Ông là gia chủ nhà họ Âm?”
Âm Tứ Bình: “Chính là tôi”.
Ngô Bình: “Ông không cần quanh co nữa, ông tới là vì muốn giết tôi phải không?”
Âm Tứ Bình vội vã xua tay: “Tôi không dám. Tôi tới là muốn xin thần y cứu mạng”.
Ngô Bình ngạc nhiên. Theo anh quan sát, Âm Tứ Bình này đã là Địa Tiên cảnh giới Linh Biến rồi, hơn nữa trên người không có vết thương. Thấy lạ nên anh lập tức hỏi: “Cứu ai?”
Âm Tứ Bình thở dài đáp: “Là con trai tôi, Âm Tiểu Phong”.
Ngô Bình: “Sao ông biết tôi có thể chữa cho con trai ông?”
Âm Tứ Bình: “Ngô thần y chữa được Chấn Sơn quyền thì có lẽ cũng sẽ chữa được cho con trai tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Nhà họ Âm các người ngang ngược bá đạo lắm. Vì tôi chữa cho vợ Thôi Quảng Hải mà đã cử sát thủ tới định giết tôi”.
Âm Tứ Bình cúi gập người, chắp tay đáp: “Thực lòng xin lỗi, do nhà họ Âm và nhà họ Thôi có huyết hải thâm thù”.
Ngô Bình: “Tôi nghe Thôi Quảng Hải nói năm xưa ông nội anh ta cứu người mà họ Âm các ông truy sát, thế là nhà ông ám sát người nhà họ Thôi từ đó. Đến nay chẳng còn lại mấy người”.
Âm Tứ Bình đáp: “Đó là do Thôi Quảng Hải không rõ nội tình bên trong”.
Ngô Bình hỏi: “Nội tình gì?”
Âm Tứ Bình: “Nhà họ Thôi trước đó vì muốn cướp lấy lệnh bài Thiên Quân của nhà tôi mà đã giết tổng cộng ba trăm linh năm người nhà họ Âm. Tôi và bố tôi may mắn sống sót rồi ẩn cư chốn thôn dã. Trải qua năm mươi năm nếm mật nằm gai, cuối cùng mới khôi phục được chút nguyên khí của gia tộc. Cho nên, tôi giết người nhà họ Thôi là để báo thù”.
Việc này khiến Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Nhà họ Thôi giết nhiều người nhà ông như vậy sao?”