THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2593

Thiên Tiên của tam cảnh gọi là Thần Tiên. Giai đoạn này có thể hiển thánh trong nhân gian, nhận hương hỏa cung phụng từ nhân gian. Có điều, cứ một trăm năm thì Thần Tiên sẽ phải gặp một kiếp nạn nhỏ, ba nghìn năm gặp một kiếp nạn lớn, cuộc sống cũng không được bình yên. Vì vậy ai nấy đều muốn trở thành Thiên Tiên của thượng tam cảnh. Nếu Thần Tiên nhận được sắc phong từ thiên chủ của cảnh giới hiện tại thì sẽ có thể trở thành thiên vương, thiên quân, nắm giữ quyền lực rất lớn.

Thiên Tiên của thượng tam cảnh thường được gọi là thượng tiên, chân tiên. Chân tiên không còn gặp tai kiếp nữa, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, lĩnh hội sự huyền diệu của vũ trụ, không còn cần phải mượn đến hương hỏa của nhân gian để tu hành nữa.

Không ngờ Lữ Tổ lại là Chân Tiên, Ngô Bình vừa bất ngờ vừa vui mừng.

“Ông Hồ, thì ra ông là Chân Tiên à, lợi hại thật”.

Hồ Kiến Quốc: “Chân Tiên cái khỉ gì, đến khi cậu thành Thiên Tiên thì sẽ biết, có chân tiên đến cả thần tiên cũng đánh không lại. Cao thủ thật sự không phải là giáo chủ một phương mà là chủ nhân thiên cảnh. Nếu không phải là Đại La Kim Tiên thì tất cả đều là ảo tưởng”.

Ngô Bình: “Đại La Kim Tiên thì xa xôi quá, tôi chỉ thấy chân tiên lợi hại”.

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con, cậu có biết tại sao hôm nay lại có cuộc tụ họp này không?”

Ngô Bình chớp mắt: “Tại sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Lúc đầu sở dĩ tôi làm hiệu trưởng là vì trường học đó của chúng ta có hai người rất đặc biệt”.

Ngô Bình hứng thú: “Đặc biệt thế nào?”

Hồ Kiến Quốc: “Tôi có một người bạn tốt, vốn dĩ đã là Thiên Tiên tầng chín, có hi vọng thành Đại La. Nhưng ông ấy đắc tội với người ta, không thể không đầu thai chuyển thế. Sau khi chuyển thế, ông ấy là một học sinh của trường này, cao hơn cậu một khóa”.

Ngô Bình: “Chậc, Thiên Tiên tầng chín à”.

Hồ Kiến Quốc: “Cậu ấy đã bị phong tỏa linh trí, bây giờ chỉ là một thằng ngốc, không hiểu gì về tu hành. Còn tôi thì chắc chắn không thể truyền thụ công pháp cho cậu ấy, nếu không thì sẽ bị người khác phát hiện ra ngay”.

Ngô Bình liền cảnh giác: “Ông Hồ, ông nói chuyện này với tôi làm gì?”

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con, cậu giúp tôi khơi thông cho người này. Chỉ cần cậu ấy được đả thông thì không cần cậu chỉ bảo nữa, tự cậu ấy cũng có thể tu hành”.

Ngô Bình: “Ông Hồ, lỡ có người phát hiện ra tôi thì sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Không đâu, cậu không có tên ở tiên giới, làm gì cũng sẽ không bị họ phát hiện. Cậu đừng từ chối, người này trọng tình cảm lắm, cậu giúp cậu ấy thì người này nhất định sẽ không quên ân tình của cậu đâu. Sau này, cậu đến tiên giới chẳng phải sẽ có thêm một chỗ dựa sao?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Ông Hồ, ông phải nói cho tôi biết thân phận thật sự của anh ấy”.

Hồ Kiến Quốc phất tay: “Không được, không được đâu, tôi mà nói tên của cậu ấy ra thì bên trên sẽ biết ngay, vậy thì chuyện sẽ không thành được”.

Ngô Bình vẫn hơi do dự, Hồ Kiến Quốc nói: “Tôi không để cậu giúp không công đâu, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đến gặp bề trên, cho cậu một tạo hóa”.

Ngô Bình chớp mắt: “Thôi được, vãn bối sẽ giúp ông chuyện này. Chỉ là tôi phải làm sao để khai thông cho anh ấy?”

Bình luận

Truyện đang đọc