THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3156

Bên trong một căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Ngụy có một luồng khí tức khủng khiếp phóng ra, khiến mọi người ở trong đều phải giật mình dừng bước.

Ngay sau đó, một giọng nói vang dội vang lên: “Vậy sao? Có thiên tài xuất hiện hả? Tốt lắm! Giết đi là tôi có thể cướp được vận khí của người đó!”

Một bóng xám bay lướt ngang chân trời, hướng thẳng về phía nơi đang diễn ra trận chiến luân phiên. Vài giây sau, một tia sáng màu xám chiếu xuống giữa sân. Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi bất chợt hiện ra, ánh mắt sắc bén như chim ưng, bắp tay to khỏe, trên người mặc một bộ trường bào màu xám.

Thấy vậy, Ngụy Quang lập tức nở nụ cười vui mừng, bởi vì ông ta biết người tới chính là Ngụy Vô Thượng.

Ngụy Vô Thượng đi vào sân đấu, tiện tay tóm bừa một người ngang ngược hỏi: “Tôi muốn vị trí của anh, có ý kiến gì không?”

Thực lực của người này không hề kém cỏi, vậy mà lại bị Ngụy Vô Thương túm lấy không thể phản kháng, lòng bàn chân lạnh toát vì sợ hãi. Anh ta run rẩy đáp: “Không có!”

Ngụy Vô Thượng giật lấy thẻ tên trên người đối phương rồi ném người bay ra xa. Gã ta nhìn quanh một lượt, cười hỏi: “Ai là Trương Tiểu Bình?”

Đám đông đang có mặt sôi nổi hơn hẳn: “Là Ngụy Vô Thượng! Ngụy Vô Thượng đến rồi! Trương Tiểu Bình chết chắc. Ở đây không có ai là đối thủ của Ngụy Vô Thượng đâu!”

Cũng có người từ nơi khác đến nên không hiểu rõ về Ngụy Vô Thượng cho lắm, bèn quay sang bên cạnh hỏi nhỏ: “Người tên Ngụy Vô Thượng này lợi hại lắm sao?”

“Lai lịch của anh ta ghê gớm lắm. Anh ta là cháu ruột của Ngụy Vô Cương trưởng lão nòng cốt Thiên Đạo Môn. Nghe nói lúc Ngụy Vô Thượng ra đời, bầu trời đã xảy ra dị tượng. Ngụy Vô Cương rất vui sướng, ban cho tên Vô Thượng, còn dốc hết công sức tự mình dạy bảo anh ta. Năm mười ba tuổi, anh ta đã đạt được cảnh giới Địa Tiên. Mười chín tuổi anh ta trở thành Đoạt Thiên Tiên Tôn. Hiện giờ anh ta đã đạt cảnh giới Đoạt Thiên tầng thứ năm, là một cao thủ Lăng Thiên!”

Cảnh giới Địa Tiên kỳ thứ tư tên là Đoạt Thiên, chia thành sáu tầng là Vấn Thiên, Kính Thiên, Pháp Tiên, Khi Tiên, Lăng Thiên, Đoạt Thiên.

Trước giờ có rất ít tu sĩ đặt chân đến cảnh giới Đoạt Thiên. Người đạt được tầng Lăng Thiên lại càng hiếm thấy. Trong số một nghìn Đoạt Thiên Tiên Tôn chưa chắc đã tìm được một người có thể tu luyện tới tầng Lăng Thiên.

Sáu tầng Đoạt Thiên vô cùng gian nan, tên gọi cũng phải dựa vào cảnh giới đạt được. Chẳng hạn như tu sĩ tầng Pháp Thiên thì được gọi là Pháp Thiên Tiên Tôn. Còn tu sĩ tầng Lăng Thiên sẽ được gọi là Lăng Thiên Tiên Tôn.

Người kia nghe xong bị dọa sợ: “Trời ơi! Lăng Thiên Tiên Tôn sao? Quá kh ủng bố! Theo như tôi được biết ở các thế lực đỉnh cao của Tiên Giới cũng không có mấy ai đạt được cấp độ này đâu!”

“Đúng rồi. Vậy nên Ngụy Vô Thượng được xếp hạng bốn mươi chín trên bảng xếp hạng Tiên Tôn. Trong số các Tiên Tôn hiện nay, thực lực của anh ta được xếp thứ ba, gần với thứ hạng của Âu Chiến”.

“Đúng là Thiên Đạo Môn không thiếu nhân tài. Chỉ riêng bảng xếp hạng Tiên Tôn đã có hai người lọt vào, quá đỉnh!”

Ngô Bình nghe thấy có người tìm mình, bèn cất cao giọng nói: “Đại hội Tiên Truyền này không có phép tắc gì hết, Thiên Đạo Môn tùy tiện cài cắm người vào phá rối. Mọi người đều bỏ thi hết cho rồi. Sau này cũng đừng có tổ chức đại hội Tiên Truyền vớ vẩn này nữa”.

Anh cố tình vận khí khi nói để những người trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Ngụy Vô Thượng thay đổi, không biết anh đang định làm gì?

Ngụy Quang nổi giận mắng chửi: “Cái thằng chết tiệt này lại dám dùng chiêu như vậy!”

Đúng lúc này bỗng có một chùm sáng từ trên trời giáng xuống. Một ông già râu tóc bạc trắng, dáng vẻ đạo mạo hiện ra chất vấn: “Xảy ra chuyện gì vậy? Kẻ nào dám gây rối ở đại hội Tiên Truyền?”

Bình luận

Truyện đang đọc