THẦN Y TRỞ LẠI

Ngừng một chút, anh nói: “Tôi còn có việc cần thỉnh giáo anh Lư. Nơi nào bán nhiều loại dược liệu?”

Lư Thân vội nói: “Cái này thì tôi biết. Trong thành có tiệm bán thuốc nhưng đa phần đều là dạng bán sỉ từ trong thành Cự Tượng có bốn chợ dược liệu lớn nhất nước, thậm chí người bên ngoài cũng chạy tới đây giao thương, nơi đó gần như có đầy đủ dược liệu”.  

 

Ngô Bình: “Thành Cự Tượng cách chỗ này xa không?”  

 

Lư Thân cười: “Không tính là xa, cậu cưỡi ngựa thì hai, ba ngày sau sẽ tới!”  

Advertisement

 

“Cảm ơn!”  

 

“Thần y Ngô khách sáo quá!”, nói thêm vài câu, Ngô Bình cũng rời đi.  

Advertisement

 

Anh tới một chỗ không người thay quần áo cũ, lúc này mới về nhà họ Sở.  

 

Vừa vào sân thì nghe thấy tiếng phụ nữ chửi rủa truyền ra từ bên trong, đồng thời kèm theo âm thanh của Lâm Tiên Nhụy không ngừng xin lỗi.  

 

“Hừ! Lâm Tiên Nhụy, cô coi nhà mẹ là cái gì, không có tiền là chạy tới mượn? Cô gan quá nhỉ, há mồm là đòi năm mươi tiền vàng. Nếu không phải anh cô không có tiền thì tôi còn chẳng biết là anh ta cho cô tiền nữa! Hừ, cô đúng là yêu tinh hại người, chết thằng con cũng đáng lắm!”  

 

Nghe nhắc tới con mình, Lâm Tiên Nhụy, lập tức ngẩng đầu: “Chị dâu, Hàn nhi không chết!”  

 

Người phụ nữ kia cười lạnh: “Không chết? Cô lừa quỷ à!”  

 

Lời còn chưa nói xong, cửa chính đã bị người đẩy ra, Sở Hàn đi vào, người phụ nữ hoảng hốt thét lên: “Qủy!”  

 

“Đừng la nữa, tôi là người, không phải quỷ!”. Ngô Bình thản nhiên nói rồi vứt cho đối phương năm mươi tiền vàng: “Đây là tiền mẹ tôi mượn của cậu, trả cho mấy người!”  

 

Người phụ nữ này chính là mợ của Sở Hàn, từ trong trí nhớ của Sở Hàn, người mợ này là loại cay nghiệt hám tiền. Trước đó, khi Sở Hàn được nhà họ Sở coi trọng, bà ta luôn nịnh bợ Lâm Tiên Nhụy. Hiện tại Lâm Tiên Nhụy sa cơ thất thế, dù là năm mươi tiền vàng thôi, bà ta cũng muốn đòi lại.  

 

Người phụ nữ đếm đủ tiền thì hừ một tiếng: “Tôi sẽ thu thêm tiền lãi. Nhớ là đừng về nhà mẹ vay tiền nữa!”  

 

“Cút!”  

 

Người phụ nữ tức giận định nhảy dựng lên nhưng thấy tia sáng lạnh trong mắt Ngô Bình, lời đến miệng nuốt vào trong, xoay người rời đi.  

 

Lâm Nhụy Tiên chợt giật mình: “Hàn nhi, con lấy tiền từ đâu?”  

 

Ngô Bình: “Mẹ, con ra cửa kiếm tiền, đây là một nghìn tiền vàng, mẹ cầm tạm nha!”  

 

Bình luận

Truyện đang đọc