THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 436

Vừa đi tới nhà họ Đường, Ngô Bình lập tức thấy trong bãi đỗ xe có hàng chục chiếc xe lạ, hơn nữa lại còn là loại xe cùng một màu của Đông Doanh. Tim anh đập nhanh hơn, vội vã đi về phía phòng khách.

Đường Tử Di đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy Ngô Bình quay về, cô lập tức chạy ra đón.

“Có chuyện gì vậy?”, Ngô Bình hỏi.

Đường Tử Di vẻ mặt vô cùng lo lắng, đáp: “Lãnh đạo tỉnh và thành phố đều tới đây, còn cả đại diện của ba mươi bảy doanh nghiệp của Đông Doanh trực thuộc tỉnh ta cũng tới”.

Ngô Bình cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hỏi: “Bọn họ tới làm gì vậy?”

Đường Tử Di: “Bọn họ mong nhà họ Đường từ bỏ dự án vịnh Bạch Long, nhượng lại cho người Đông Doanh”.

Ngô Bình cười lạnh: “Đám thiểu năng này lẽ nào không biết ma trận Bạch Cốt đã bị đào lên rồi hay sao?”

Đường Tử Di: “Em cũng không rõ, bọn họ có vẻ rất có quyền lực”.

“Để anh đi gặp bọn họ”, Ngô Bình nói rồi rảo bước đi vào phòng khách.

Trong phòng khách có rất nhiều người, có người không có chỗ ngồi nên đành phải đứng. Trong đó có bốn người đang ngồi ở phía đối diện Đường Minh Huy. Một người từng trải như Đường Minh Huy mà lúc này lại toát mồ hôi hột, rõ ràng là đang cảm thấy vô cùng áp lực.

Người dẫn đầu đoàn người kia là một ông già tầm sáu mươi tuổi. Người này Ngô Bình đã từng thấy trên TV, chính là chủ tịch tỉnh, tên là Hoắc Đông Nguyên.

Mặt Hoắc Đông Nguyên đầy vẻ mất kiên nhẫn, nói với Đường Minh Huy: “Ông chủ Đường, tôi biết dự án vịnh Bạch Long sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng ông cũng thấy rồi đấy, ba mươi bảy doanh nghiệp Đông Doanh này nếu không đạt được mục đích thì sẽ rút vốn đầu tư vào tỉnh ta! Những doanh nghiệp này mỗi năm nộp tới hàng chục tỷ tệ tiền thuế, tạo ra hàng trăm nghìn việc làm, thúc đẩy nền kinh tế hơn trăm tỷ tệ. Nếu bọn họ rút hết vốn đầu tư thì quả thực là tổn hại vô cùng lớn đối với nền kinh tế của tỉnh”.

Đường Minh Huy lau mồ hôi, cười khổ nói: “Chủ tịch Hoắc, chúng tôi đã đổ hàng chục tỷ tệ vào dự án vịnh Bạch Long. Việc đấu thầu công trình và vật liệu xây dựng đều đã hoàn thành. Nếu hủy bỏ dự án này thì chúng tôi sẽ thiệt hại hàng chục tỷ”.

Hoắc Đông Nguyên nghiêm mặt lại, đáp: “Ông chủ Đường, mong ông lấy đại cục làm trọng!”

Ngô Bình thấy Hoắc Đông Nguyên đang âm thầm uy hiếp Đường Minh Huy thì thầm cười lạnh. Anh cao giọng nói: “Đám Đông Doanh các người, ai là người đứng đầu thì ra đây nói chuyện với tôi!”

Một người đàn ông trung niên có vẻ như là thư ký của Hoắc Đông Nguyên đang đứng bên cạnh nghe Ngô Bình nói vậy thì lớn tiếng quát: “Cậu là ai? Ở đây đến lượt cậu chõ miệng vào hay sao?”

Ngô Bình chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, tiếp tục nói: “Tôi là người phát hiện ma trận Bạch Cốt”.

Ngay lập tức, một ông già từ trong đám đông đứng ra. Ông già này tóc đã bạc trắng, khoảng hơn sáu mươi tuổi. Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Là cậu sao?”

Ngô Bình: “Chính là tôi”.

Ông già kia nói: “Hy vọng cậu có thể lấy đại cục làm trọng, giao lại…”

“Muộn rồi”, Ngô Bình lạnh lùng nói tiếp: “Tôi đã báo với Thần Võ Ti, nơi đó đã được Thần Võ Ti tiếp quản, ma trận Bạch Cốt đã bị phá, tượng ma đã bị chuyển đi. Hiện giờ các người đi tìm nhà họ Đường cũng không có ý nghĩa!”

Ông già kia rùng mình hỏi: “Cái gì? Đã mang đi rồi sao?”

Ngô Bình: “Không sai, cho dù là lão già Oda Tamura kia đích thân tới đây cũng không thể thay đổi được gì. Cho nên các người có thể cút ngay bây giờ!”

Bình luận

Truyện đang đọc