THẦN Y TRỞ LẠI

 Thanh Ngưu đáp: “Tu vi của người này đã đạt trình độ của Đạo Quân. Có điều hắn tu luyện một loại công pháp tà môn, cần hấp thu lực sinh mệnh của người khác mới thăng cấp được. Ngoài ra, tôi còn cảm nhận được một loại khí tức rất quái dị từ người hắn. Rất có khả năng hắn có cất giấu pháp bảo tà môn trong người”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Đưa ta đi”.  

 

Ngô Bình ngồi trên lưng Thanh Ngưu, sau một lúc cưỡi mây đạp gió, anh đã đến một khu vực. Thanh Ngưu vừa đáp xuống đất, một giọng nói liền vang lên: “Tiền bối Thanh Ngưu, xin thứ lỗi vì đã không đón tiếp từ xa”.  

 

Advertisement

Sau đó một nam thanh niên tóc trắng xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Vừa nhìn thấy hắn, Ngô Bình liền cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ. Trong cơ thể hắn dường như có một con ác quỷ có thể xông ra ăn thịt người bất cứ lúc nào.  

 

Thanh niên tóc trắng nhìn về phía Ngô Bình, cười hỏi: “Tiền bối, vị này là?”  

 

Thanh Ngưu đáp: “Chủ nhân nhà ta”.  

Advertisement

 

Thanh niên tóc trắng cả kinh, hoảng hốt cúi người trước Ngô Bình: “Hoá ra là tiền bối. Vãn bối kính chào tiền bối!”  

 

Thanh niên tóc trắng đã sống ở đây rất nhiều năm, biết rõ sự lớn mạnh của Thanh Ngưu, chủ nhân của nó còn là một sự tồn tại vĩ đại đã tạo ra linh thổ Ngũ Hành. Vậy nên, khi biết Ngô Bình là chủ nhân của Thanh Ngưu, hắn lập tức khách sáo hẳn.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đạo hiệu của cậu là Vô Sinh?”  

 

Thanh niên tóc trắng chính là Vô Sinh lão tổ. Hắn giật thót, thầm nghĩ vị tiền bối này có tu vi cao thật, ngay cả đạo hiệu của mình mà cũng đoán ra, vội vàng đáp: “Đúng vậy, đạo hiệu của vãn bối là Vô Sinh”.  

 

Ngô Bình khẽ gật đầu, đoạn hỏi hắn: “Tà công mà cậu tu luyện đến từ đâu?”  

 

Vô Sinh lão tổ biến sắc: “Tiền bối, ‘Vô Sinh Chân Kinh’ mà vãn bối tu luyện do Vô Sinh ma tổ sáng tạo ra”.  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Dùng sinh mệnh của người khác để giúp mình tu hành, hại người ích ta, đáng giết!”  

 

Dứt lời, khí tức kim linh xung quanh đột nhiên đông lại, linh khí kim trong hư không đã ngưng tụ thành kiếm khổng lồ, chém về phía Vô Sinh lão tổ. Kiếm ban đầu rất lớn, dài mấy nghìn dặm, nhưng khi nó bay xuống đã biến thành một thanh kiếm dài một mét, chém đầu Vô Sinh lão tổ!  

 

Vô Sinh lão tổ gầm lên, một đoá hoa sen màu đen treo ngược bay ra từ đỉnh đầu, cố gắng chống lại thanh kiếm.  

 

Với gương mặt méo mó, hắn quát lên: “Vì sao tiền bối lại giết tôi?”  

 

Ngô Bình đanh mặt đáp: “Pháp khí tà đạo này của cậu quả nhiên có phần thú vị. Nhưng cũng vô ích thôi”.  

 

Nói xong, anh vung tay, thanh bảo kiếm treo trên bức tường trong nhà đột nhiên chui “soạt” ra khỏi vỏ, biến thành tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống tay Ngô Bình. Khi múa kiếm, anh đã âm thầm tế luyện kiếm.  

 

Kiếm quang loé lên, hắn bị chém lần hai.  

 

Lần này, Vô Sinh lão tổ còn chẳng có cơ hội phản ứng, đoá sen đen đã bị chém làm đôi, sau đó cơ thể hắn cũng bị bổ làm hai.  

 

Trước khi chết, Vô Sinh lão tổ rống lên: “Tôi nhất định sẽ trả thù!”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Trả thù? Không có cơ hội ấy đâu!”  

Bình luận

Truyện đang đọc