THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1449

“Trước đó tôi đã muốn tìm gặp Tiền Trường Hào để đòi lại số cổ vật này, nhưng ông ta cứ tránh mặt tôi. Lần trước nếu không phải có anh ra tay tương trợ thì e rằng tôi đã chết trong tay bọn chúng”.

Ngô Bình không coi đám người nhà họ Tiền này là cái đinh gì. Anh bình thản ngồi đó chờ đám người kia kéo đến.

Nửa phút sau, một đám người lao vào trong. Kẻ đi đầu chính là Tiền Tiến – gã đàn ông lần trước đi ăn cơm cùng Vạn Lộ Khả.

Tiền Tiến cười âm hiểm, nói: “Lộ Khả, tôi có ý tốt mời cô tham gia vũ hội, sao ngang đường cô lại chạy mất vậy?”

Vạn Lộ Khả lạnh lùng đáp: “Tiền Tiến, những món đồ nhà họ Tiền các người trộm cắp, tôi đã đem tặng cho người khác rồi”.

Tiền Tiến sững lại: “Tặng cho người khác?”

Vạn Lộ Khả đáp: “Đúng vậy, chính là anh Ngô Bình đây”.

Ngô Bình như cười như không, đáp: “Lộ Khả, cô thực sự có ý tặng lại cho tôi sao?”

Vạn Lộ Khả cười đáp: “Hai chúng ta đã hợp tác thì tôi phải thể hiện chút thành ý chứ”.

Vạn Lộ Khả thừa biết với khả năng của mình, chắc chắn không thể lấy lại những món cổ vật đó. Vậy thì thà làm một việc hợp tình hợp lý là tặng cho Ngô Bình còn hơn là để nhà họ Tiền được lợi. Với năng lực của Ngô Bình, nói không chừng sẽ có cách lấy lại những món đồ đó.

Ngoài ra, đây cũng là một bài kiểm tra nhỏ. Nếu đến nhà họ Tiền nhỏ nhoi mà Ngô Bình cũng không đối phó nổi thì sao có thể là đối thủ của Thần Huy?

Ngô Bình: “Cô chủ Vạn, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”.

Anh đứng dậy, đi về phía Tiền Tiến. Lập tức hai kẻ luyện kungfu lao ra từ sau lưng Tiền Tiến. Bọn chúng đang định ra tay với Ngô Bình thì đột nhiên mặt biến sắc. Một khí tức khiến bọn chúng sợ hãi toát ra từ trên người Ngô Bình, đó chính là Quyền Ý của anh!

Lúc này, hai tên kia như chuột đồng gặp mèo hoang, không dám cử động, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tiền Tiến chẳng có tu vi, nhưng lúc này cũng run như giẽ. Trước mắt anh ta, Ngô Bình như thần như Phật, khiến anh ta sợ hãi chỉ dám ngước nhìn.

Anh ta run rẩy hỏi: “Anh… anh là ai?”

Ngô Bình: “Tôi đương nhiên là chủ nợ của anh. Anh nghe thấy rồi đấy, cô chủ Vạn đã chuyển nhượng số cổ vật đó cho tôi”.

Tiền Tiến nuốt nước bọt, đáp: “Có biết tôi là ai không cả? Bố tôi quen biết rất nhiều quan chức, anh không động vào tôi được đâu!”

Ngô Bình vỗ vỗ mặt anh ta, đáp: “Việc này không đến lượt anh quyết, đưa tôi đi gặp bố anh”.

Lúc nói câu này, Ngô Bình dùng thuật thôi miên khiến đầu óc Tiền Tiến không còn tỉnh táo. Anh ta ngoan ngoãn nghe lời Ngô Bình.

Đoàn người lên chiếc xe bên ngoài, đi tới nhà họ Tiền.

Lúc này Tiền Trường Hào đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ sưa, trong tay mân mê một món đồ sứ, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện.

Mười năm trước, ông ta chỉ là một tay quản gia ở nhà họ Vạn. Nhưng tất cả những món đồ có giá trị của gia tộc này đều giao cho ông ta bảo quản. Sau này nhà họ Vạn gặp biến, ông chủ và cậu chủ đều chết nên số tài sản đó ông ta đã chiếm làm của riêng.

Ông ta đem bán một số món, kiếm được khoảng mấy tỷ tệ, sau đó dùng tiền kiếm được để làm ăn, dần gây dựng nên cơ nghiệp. Giờ nhà họ Tiền của ông ta đã là gia tộc giàu có, tài sản lên tới chục tỷ tệ!

 

Bình luận

Truyện đang đọc