THẦN Y TRỞ LẠI

Gã ngoảnh đầu nhìn lại Phương Bình Hải: “Ông già, ông vẫn chưa quyết định sao?”

Phương Bình Hải hít một hơi thật sâu, tung một đấm về phía xa, quyền ảnh xé toạc không khí, gào. thét, hướng về phía Hoshi Kiryu.

Hoshi Kiryu vẫn mỉm cười, đứng im không động đậy. Lúc quyền ảnh đập lên người gã, gã đã biến mất, sau đó xuất hiện ở cách đó mấy mét. Rõ ràng gã biết một loại bí pháp dịch chuyển tích tắc, những chiêu thức bình thường rất khó làm gã bị thương.

“Vừ'.

Sau đó, một luồng sát quang dài vụt qua trong phòng khách, lại có thêm ba cái đầu nữa rơi xuống đất, những người chết đều là người thân của Phương Bình Hải, trong đó có một người là con trai của ông ta.

“Tôi liều với cậu”. Mắt Phương Bình Hải đỏ ửng, ông ta đẩy những người đang ngăn cản mình ra xa, muốn xông về phía Hoshi Kiryu.

“Tiền bối Phương, để tôi thử sức với gã”. Đột nhiên, Ngô Bình bước ra.

Ngô Bình đồng ý ra tay khiến mọi người ai cũng thở phào, vì dù gì thì cậu cũng từng có chiến tích đánh bại cao thủ Phù Tang, nói không chừng cũng có thể đánh bại thiếu niên kỳ dị trước mặt này.

Hoshi Kiryu mỉm cười, quan sát Ngô Bình rồi nói: “Vốn dĩ tôi định giữ cậu lại sau cùng mới giết, nhưng nếu như cậu muốn chết sớm thì tôi cũng không phản đối”.

Ngô Bình cười khẩy: “Chẳng qua anh chỉ rút kiếm nhanh hơn chút, bộ pháp giỏi hơn chút thôi chứ cũng chẳng có gì xuất sắc”.

Hoshi Kiryu ngây ra, sau đó cười haha: “Chỉ là rút kiếm nhanh một chút thôi sao? Lẽ nào cậu có thể nhìn thấy tôi rút kiếm thế nào?”

Ngô Bình bình thản nói: “Anh vốn dĩ không rút kiếm, chỉ là đã luyện Nhị Trùng Thân, tôi nói không sai đấy chứ?”

Cậu vừa dứt lời thì mặt Hoshi Kiryu liền biến sắc, gã nói với giọng sắc bén: “Không ngờ cậu lại biết Nhị Trùng Thân”.

Ngô Bình nói với vẻ mặt khinh thường: “Nhị Trùng Thân chỉ là một loại bí kỹ hạ đẳng, chẳng phải bí mật gì, sao tôi có thể không biết?”

Hoshi Kiryu nheo mắt: “Cậu nói hay lắm, nhưng vô dụng thôi”.

Gã dứt lời thì bỗng nhiên biến mất, sau đó, một  luồng sát quang xuất hiện sau cổ Ngô Bình.

Nhưng luồng sát quang đó đã trật mục tiêu, Ngô Bình cũng không thấy đâu nữa. Sau đó, một bàn tay thò ra từ hư không, hướng về trước và tóm lấy cổ một người, và rồi hai người họ cùng xuất hiện ở cách đó mấy mét.

Hoshi Kiryu bị Ngô Bình bóp chặt cổ, mặt tối sầm, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và khiếp sợ.

Mặt Ngô Bình không cảm xúc, cậu khẽ dùng lực, cây kiếm Nhật trong lòng Hoshi Kiryu liền rơi xuống đất, gã hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

“Cao thủ trẻ số một Phù Tang chẳng qua cũng I”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

“Thả tôi ra”. Hoshi Kiryu nghiến răng nói, dù đã bị tóm nhưng gã vẫn rất ngông cuồng.

“Rắc rắc!”. Ngô Bình bẻ gãy cổ gã, sau đó vứt gã xuống đất.

Hoshi Kiryu không thể động đậy, mắt đẫm lệ, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt vô cùng oán hận.

“Dám đánh tàn phế thiên kiêu trẻ của Phù Tang tôi, tội cậu thật đáng chết vạn lần”. Lúc này, có một nhẫn giả áo bạc xuất hiện ở cửa, người này vừa xuất hiện thì Ngô Bình biết ngay chắc chăn ông ta là mục. tiêu mà Đông Vương muốn đối phó, nhẫn giả bảy sao.

Ngô Bình nhìn về phía đối phương, hỏi: “Kết giới phía trước là do ông bày ra sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc