THẦN Y TRỞ LẠI

Thật ra giỏi nhất phải là Khả Nhi, cô bé đã tu luyện từ khi ở trong bụng mẹ, thêm có huyết mạch của Nhân Hoàng nên tuy còn nhỏ, nhưng sức mạnh đã vô biên.  

 

Khả Nhi mới đầy tháng nhưng trông đã như một em bé một tuổi, Ngô Bình và Đường Tử Di hưởng thú không gian của hai người trên thuyền, còn Khả Nhi thì nhảy xuống nước bắt cá.  

 

Lúc này, chợt có một con rồng màu đen xuất hiện ở thuỷ nhãn dưới đáy hồ, nó dài một trăm mét, nó vừa bơi vừa há miệng ra đớp tôm cá.  

 

Advertisement

Đột nhiên nó phát hiện ra Khả Nhi đang chơi đùa dưới nước, nó lập tức nổi dã tâm rồi lao về phía cô bé định bắt ăn thịt. Vì nó nhìn thấy có tinh khí phóng ra từ người cô bé nên đoán cô bé là vật đại bổ.  

 

Tuy Ngô Bình ngồi trên thuyề, nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ diễn ra xung quan. Con rồng đen vừa xuất hiện, anh đã thò tay xuống nước rồi nhấc bổng Khả Nhi lên.  

 

Advertisement

Thấy Khả Nhi lên thuyền, con rồng tỏ vẻ hung ác rồi quẫy đuôi, định phá hỏng thuyền của Ngô Bình, sau đó ăn thịt hết người trên thuyền.  

 

Thấy nó là chân long nên Ngô Bình định tha cho nó, ai dè con rồng này không biết điều nên anh nổi giận nói: “Đáng chết!”  

 

Anh vung tay lên, ba nghìn đường kiếm xuất hiện rồi chém vảy của con rồng nổ tung.  

 

Con rồng đau đớn rồi vội bơi về phía thuỷ nhãn, vừa bơi nó vừa gào lên: “Ngươi dám đánh người của Long Cung, tất cả mọi người ở đây đều phải chết chung”.  

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười khẩy nói: “Thứ chết tiệt! Mày tính chạy thoát nổi không?”  

 

Anh cất bước rồi nhảy xuống đầu nó, sau đó tung ba cú đấm. Cái đầu rồng nát bét, nó van nài: “Thượng tiên tha mạng!”  

 

Nhưng Ngô Bình vẫn không nương tay, anh dùng một kiếm kết liễu nó rồi ném xác vào trong Động Thiên của mình. Thịt rồng thì ngon phải biết rồi!  

 

Trước kia, anh đã từng ăn thịt rồng, nhưng lần này thì khác, vì con này là rồng mới bị giết, thịt vẫn còn tươi. Anh nhanh chóng xử lý thịt của nó, sau đó quay lại thuyền nấu cho Đường Tử Di và Khả Nhi ăn.  

 

Các linh dược nấu cùng thịt rồng toả ra một mùi thơm hấp dẫn, Khả Nhi chảy nước miếng rồi ăn nhồm nhoàm.  

 

Sau khi vào bụng, thịt rồng đã biến thành tinh khí rồi chảy khắp cơ thể.  

 

Ngô Bình ăn nửa nồi thịt, sau đó anh còn rút gân rồng ra làm thuốc dùng khi luyện đan.  

 

Nhưng cái hay nhất là đầu rồng, nó hệt như thạch anh, anh dành riêng cho Khả Nhi và Đường Tử Di ăn.  

 

Ăn xong, anh đi xuống thuỷ nhãn rồi nói: “Thuỷ nhãn này nối liền với Đông Hải nên rất nguy hiểm”.  

 

Nói rồi, anh phóng một đường kiếm vào đó, một tiếng động lớn vang lên, thuỷ nhãn vỡ tan, sau đó biến mất.  

Bình luận

Truyện đang đọc