THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1851

Đây là bản đồ địa hình lập thể. Ngô Bình phát hiện khu vực này có những dãy núi tuyết nối liền, có khoảng sau ngọn núi lớn.

Anh lẩm bẩm: “Người Thân Độc đang tìm thứ gì ở đây?”

Không ai có thể trả lời. Ngô Bình nói tiếp: “Tôi đến đó xem sao”.

Phương Vĩnh Thương đáp: “Tôi sẽ cho một chiếc máy bay trực thăng vũ trang đưa cậu đến đó”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu. Tôi sẽ tự đi. Đưa cho tôi máy định vị vệ tinh là được”.

Lấy được máy định vị rồi, anh tìm một nơi không có ai, ngồi lên Nhân Bì rồi bay lên.

Bay được mười mấy phút, anh tìm được vị trí đại khái nhờ máy định vị, sau đó tiếp tục bay trên cao và nhìn xuống dưới.

Bây giờ đang là tháng Năm, nhiệt độ ở Tạng Nguyên vẫn hơn mười độ, cực kỳ mát mẻ. Ngồi trên Nhân Bì, Ngô Bình ăn hoa quả, thưởng thức cảnh sắc núi tuyết tráng lệ.

Đột nhiên anh nheo mắt lại, nhìn thấy có một ngôi miếu trên một đỉnh núi tuyết. Miếu không lớn lắm, trơ trọi đứng đó.

Nhưng lúc này lại có vài người mặc trang phục Thân Độc đang vây quanh ngôi miếu.

Anh lập tức bảo Viêm Dương đáp xuống, rồi nhảy xuống khi chỉ còn cách mặt đất mấy chục mét.

“Ầm!”

Mặt đất rung chuyển, khiến tuyết trên đỉnh miếu rơi xuống. Bốn người Thân Độc giật mình, đồng loạt lùi đi mấy bước.

Ngô Bình mặc kệ họ. Anh ngoái lại nhìn, phát hiện một hoà thượng gầy gò, mặt đầy nếp nhăn đang ngồi trong miếu.

Vừa nhìn, anh đã biết vị sư này đang khổ tu ở đây, có lẽ đã không ăn gì suốt mười mấy năm qua, giữ trạng thái thiền định trong thời gian dài, bình thường chỉ uống một ít nước tuyết.

Mục đích cuối cùng của phương pháp tu hành này là tu tâm, nhưng Ngô Bình không nghĩ vậy. Anh cho rằng đây là phương pháp ngu ngốc nhất, tuy rằng cũng có hiệu quả.

Anh không quan tâm đến hoà thượng nữa, xoay lại nhìn chăm chú một người Thân Độc rồi hỏi: “Các người đến đây làm gì?”

Người Thân Độc nọ chỉ cười khẩy mà không nói gì, rút một thanh loan đao từ phía sau ra rồi chém về phía Ngô Bình.

Ngô Bình liền đấm thẳng vào bụng đối phương. Người Thân Độc nọ trợn trừng mắt, sau đó chầm chậm ngã xuống đất. Chịu phải cú đấm này của Ngô Bình, người nọ đã không còn cơ hội sống sót!

Đánh chết một tên rồi, Ngô Bình hỏi người thứ hai: “Nói đi”.

Người Thân Độc này rất đen, thấy bạn đồng hành của mình đã chết bèn hoảng sợ nói: “Chúng tôi đến đây thăm Đan Ba thượng sư. Xin hỏi huyệt mộ của Thần vương núi tuyết ở đâu?”

Một người Thân Độc khác nổi giận: “Tên phản bội, sao lại nói chuyện này với kẻ địch?”

Ngô Bình hỏi: “Thần vương núi tuyết? Là gì vậy?”

Người Thân Độc ấy định trả lời thì bất ngờ bị kẻ đằng sau đâm phập vào tim.

Ngô Bình nổi cáu, bèn vung chân đá kẻ vừa ra tay, sau đó nhìn chằm chằm vào người cuối cùng còn sót lại: “Nói đi!”

Người này sợ đến mức quỳ sụp xuống đất, miệng líu ríu nói toàn thổ ngữ Thân Độc. Ngô Bình không hiểu, bèn đá văng đối phương ra.

“Tội lỗi!”, nhà sư phía sau đột nhiên lên tiếng, còn thở dài thườn thượt.

Ngô Bình vừa nhìn vị sư già ấy vừa nói: “Ông đang khổ tu ở đây, vì muốn tu được lưu ly tâm sao? Tiếc rằng ngộ tính của ông quá kém, còn cách lưu ly tâm hàng trăm dặm”.

Vị sư già không hề tức giận, chỉ nói: “Thí chủ, Thần vương núi tuyết là vị thần trấn thủ Thánh Cảnh Thiên Tuyết. Tìm được vị thần này thì sẽ tìm được lối vào Thánh Cảnh Thiên Tuyết”.

Bình luận

Truyện đang đọc