THẦN Y TRỞ LẠI

Lúc này giọng của Núi thần vang lên: “Nếu cậu muốn xuống dưới, tôi có thể đảm bảo cho cậu không gặp chuyện gì cả”.  

 

Ngô Bình: “Tiền bối biết lai lịch của hang Yêu này sao?”  

 

Núi thần: “Nếu ta không lầm, cái gọi là hang Yêu này hẳn là một trong các bảo vật quan trọng kỷ nguyên của kỷ nguyên này, tác dụng của nó là mở ra sự tiến hóa cho các sinh vật. Đương nhiên, tôm cá bình thường này tiến đây đều sẽ chết, nhưng cậu thì khác, cậu đã đi trên con đường tiến hóa của bản thân, sau khi vào đó cậu chỉ có thể như hổ mọc thêm cánh, như cá gặp nước. Tất nhiên, chủ yếu là có tôi ở bên cạnh bảo vệ cậu”.  

 

Ngô Bình: “Vậy tôi xuống dưới thử xem?”  

Advertisement

 

Núi thần: “Năng lượng của bảo vật này có hạn, đi vào càng sớm thì càng nhận được nhiều ích lợi”.  

 

Ngô Bình nhìn Ngũ công chúa hỏi: “Cô nói xem tôi có dám xuống không?”  

Advertisement

 

Ngũ công chúa cười mỉa: “Dù là cha ta cũng chỉ biết nhìn không dám…”  

 

Cô ta còn chưa nói hết câu, Ngô Bình đã biến mất, ảnh nhảy vào trong vực sâu vô tận, bị bóng tối bao vây.  

 

Ngũ công chúa ngớ người, lẩm bẩm: “Sao anh ta dám!”  

 

Lúc này tướng quân Bôn Lưu vội vàng chạy đến, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Ân nhân đâu rồi?”  

 

Ngũ công chúa bình tĩnh nói: “Anh ta vào hang Yêu rồi”.  

 

Tướng quân Bôn Lưu hoảng sợ: “Vào hang Yêu? Công chúa, cô không khuyên anh ta sao?”  

 

Ngũ công chúa nhìn Bôn Lưu, hắn vội cúi đầu: “Ý của tôi là ân nhân từng cứu mạng tôi, tôi không muốn anh ta xảy ra chuyện gì cả”.  

 

Ngũ công chúa lạnh lùng nói: “Cái người ngang ngược này có chết thì cũng đã chết rồi”, nói rồi cô ta rời đi không hề ngoái đầu lại nhìn, trong lòng đã chắc chắn Ngô Bình sẽ chết bên trong.  

 

Ngô Bình và vô số tôm cá bị vòng xoáy hút vào vực sâu, vòng xoáy xoay vòng xuống dưới. Trong lúc này, liên tục xuất hiện đủ loại áp lực khủng khiếp, tôm cá lần lượt bị xé nát, chỉ có những con cực kỳ may mắn mới tiếp tục đi xuống dưới.  

 

Nhưng cứ xuống được một đoạn thì sức mạnh kéo xé lại xuất hiện, mỗi lần như thế lại mạnh hơn. Không lâu sau tất cả tôm cả đều chết, chỉ có Ngô Bình tiếp tục bị cuốn xuống dưới.  

 

Đến cuối cùng, sức mạnh đã trở nên vô cùng đáng sợ, Ngô Bình phải gắng hết sức chống trả lại nó.  

 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại giữa không trung tối đen như mực. Trong bóng tối có rất nhiều xúc tu sợi tơ, mảnh như sợi tóc vươn về phía anh.  

 

Cả đoạn đường bị hút xuống lúc nãy đã khiến anh rất mệt, anh nhắm mắt lại để mình lơ lửng giữa không trung, không muốn động đậy.  

 

Nhưng anh cảm nhận được những sợi tơ này không có ác ý mà thân thiết tiếp xúc với làn da anh, sau đó phân tán tia sáng đâm vào từng tế bào của anh.  

 

Ngô Bình trợn to mắt, anh cảm nhận được những tia sáng này đang mô phỏng và tính toán với cơ thể anh, từ đó tìm ra được con đường tiến hóa tối ưu nhất.  

 

Anh ngạc nhiên nói: “Núi thần, chuyện này cũng thần kỳ quá”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc