THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1856

Ngô Bình quay lại thì nhìn thấy có một con rối băng trông giống hệt cô gái đang tức giận nhìn mình.

Anh vội giải thích: “Chủ nhân cô chết rồi, tôi lấy ít đồ thì có làm sao”.

Con rối lạnh giọng nói: “Bỏ hết đồ lại, không tôi sẽ giết anh!”

Ngô Bình quan sát còn rối rồi nói: “Không”.

Vù!

Con rối cử động rồi hoá thành một tàn ảnh, sau đó chém 34 đao ra với khí tức bức người. Song, Ngô Bình đã né tới gần quan tài ngay.

Con rối sợ làm hỏng quan tài nên lập tức dừng tay rồi nói: “Mau tránh xa quan tài ra!”

Ngô Bình nhìn người phụ nữ trong quan tài rồi hỏi: “Chủ nhân của cô chết thế nào?”

Con rối nổi giận: “Chủ nhân của tôi chưa chết! Người chỉ đang hấp thu sức mạnh hàn băng trăm triệu năm nên tạm thời ngủ say thôi”.

Ngô Bình cau mày nói: “Ngủ đông à? Nhưng rõ ràng bà ấy đã tắt thở và hồn bay phách tán rồi!”

“Nói vớ vẩn!”, khối băng nổi giận: “Chủ nhân sẽ không lừa tôi”.

Ngô Bình hỏi con rối: “Hai người có quan hệ chủ tớ à?”

Con rối: “Đương nhiên! Năm xưa, tôi chỉ là một du hồn, chính chủ nhân đã cho tôi cơ thể và dạy tôi tu hành”.

Ngô Bình: “Sao chủ nhân của cô lại nằm trong cổ mộ này?”

Con rối: “Chủ nhân gặp chút vấn đề trong lúc tu hành nên đã bảo tôi xây dựng ngôi mộ cổ này để người ngủ đông một thời gian, nhân tiện tránh tai kiếp”.

Ngô Bình quan sát đại điện thì mới phát hiện đại trận xung quanh đều là đại trận Khi Thiên trong truyền thuyết. Đại trận này có thể che mắt được đạo trời, những người tu hành cao thâm thường dùng nó để tránh tai kiếp.

Ngô Bình đi một vòng trong đại điện rồi thở dài một hơi.

Con rối: “Anh thở dài cái gì?”

Ngô Bình: “Chủ nhân của cô muốn xây dựng ngôi mộ cổ này để tránh tai kiếp, nhưng bà ấy đã thất bại rồi”.

Con rối run lên: “Thất bại ư?”

Ngô Bình: “Đúng thế, cô nhớ lại đi. Có một lần chủ nhân cô nằm trong quan tài đã mở mắt đúng không?”

Con rối gật đầu: “Đúng, vào năm thứ bảy khi người vào đây, chủ nhân đã mở mắt, hơn nữa còn cười với tôi”.

Ngô Bình: “Bà ấy có nói gì không?”

Con rối: “Chủ nhân bảo tôi rời khỏi đây, nhưng tôi không muốn, tôi phải ở cạnh người”.

“Sau đó thì sao?”, Ngô Bình hỏi.

Con rối: “Chủ nhân nhắm mặt lại, sau đó cứ thể ngủ đến tận giờ”.

Ngô Bình: “Chủ nhân của cô tránh tai kiếp thất bại nên đã hồn bay phách tán. Tiếc là bà ấy không còn đủ mạnh nên chỉ nói được vậy với cô thôi”.

Con rối hét lên rồi đánh bay nóc quan tài. Cô ấy cầm tay cô gái rồi nói: “Chủ nhân, người mau tỉnh lại đi”.

Ngô Bình thấy cô ấy đau lòng như vậy thì an ủi: “Có muốn nói vài lời với chủ nhân của cô không?”

Bình luận

Truyện đang đọc