THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3105

Làm xong mọi thứ đã là ba ngày sau. Anh ôm Vân Tịch lên, chào tạm biệt người nhà họ Vân rồi đến Vân Kinh.

Khu vực Giang Nam có dân số đông đúc, an ninh cũng tương đối tốt, để Vân Tịch ở đây trải qua luân hồi thì quá tốt.

Luân Hồi Đại Kiếp không chỉ có thể bổ khuyết tiên thiên mà thần hồn cũng có thể, nên Vân Tịch sẽ có cuộc đời khác, có trải nghiệm khác.

Sau khi được anh sắp xếp, ngày hôm sau bệnh viện trực thuộc Vân Kinh có thêm một cô y tá xinh đẹp tên Liễu Y Y, cùng lúc đó bác sĩ Ngô – bác sĩ thiên tài đã nhiều năm không đến cũng quay lại làm việc.

Bệnh viện rất xem trọng anh, dành một khu vực cho Ngô Bình làm phòng khám riêng, thậm chí còn phân phối cho anh mười nhân viên phục vụ, bao gồm bốn nhân viên bảo vệ, bốn y tá, thư ký sinh hoạt và trợ lý.

Vân Tịch làm y tá ở khoa nhi bên cạnh, ký ức mà Ngô Bình tạo cho cô ấy là “Liễu Y Y” – tốt nghiệp trường điều dưỡng, mới đến làm việc ở đây, bố mẹ cô ấy đều là người tỉnh ngoài, khó khăn lắm cô ấy mới tìm được công việc này.

Để làm cho mọi thứ trông chân thật hơn, Ngô Bình thậm chí còn điều tra tình hình của một số y tá và Trình Tường Vũ rồi lưu trữ chúng vào trong ký ức của Vân Tịch.

Bây giờ làm bác sĩ không dễ, vì đến khám bệnh không chỉ có người bình thường mà có cả người tu hành. Bác sĩ bình thường không chữa được bệnh cho người tu hành nên thường xảy ra chuyện bệnh nhân đánh người khác bị thương.

Chẳng hạn mấy ngày trước, một người tu hành cấp bậc luyện khí xảy ra vấn đề, bụng đau, bác sĩ kiểm tra đủ kiểu cũng không tìm ra bệnh, cuối cùng người đó tức giận đấm bác sĩ tử vong, khí tức bản thân cũng trở nên loạn rồi chết tại chỗ. Nghe nói có một thần y đến bệnh viện, rất nhiều người dân đến xin thuốc bác sĩ. Vì linh khí hồi phục nên người dân thường không bị ốm, cũng hiếm khi bị cảm, bệnh nhân mắc bệnh tim và bệnh tiểu đường gì đó cũng giảm đi rất nhiều.

Vì có nhiều linh khí nên sức khỏe sẽ tốt hơn, ai cũng có thể sống đến chín mươi, một trăm tuổi.

Bây giờ, thời đại toàn dân tu luyện đã mở ra, vì vậy những người đến khám bệnh hoặc là bị người khác đánh bị thương, một là bản thân tu luyện có vấn đề, hai là bị chó mèo biến dị cắn, còn có người trúng độc do dùng thực phẩm biến dị.

Tóm lại mười người đến khám bệnh thì có bảy người khác với với bệnh nhân chính thống, điều này làm khó các bác sĩ, bệnh viện gần như ngừng hoạt động.

Bây giờ Ngô Bình đã trở lại, viện trưởng rất vui mừng bèn đích thân sắp xếp mọi việc cho cậu, nhưng ông ta không biết sở dĩ Ngô Bình trở lại là vì một cô y tá nhỏ tên Liễu Y Y.

Ngoài ra, anh tới bệnh viện còn vì một nguyên nhân khác là muốn tìm những người có tư chất tốt. Sau khi linh khí khôi phục, thiên phú của rất nhiều người đã phát huy, là “nguyên liệu” của tu hành. Bình thường những người này sẽ có sự thay đổi vì không có ai chỉ dạy họ, một số người trong số họ sẽ đến bệnh viện để được giúp đỡ.

Phòng khám mở cửa, bên ngoài đã có một hàng dài người, viện trưởng sắp xếp người gọi tất cả bệnh nhân mắc bệnh đến nhờ Ngô Bình chữa trị.

Người đầu tiên bước là một bà lão tuổi ngoài tám mươi, bây giờ khắp người ngứa ngáy, da tróc ra từng mảng lớn, lộ ra một lớp da màu tím nhạt.

Điều này khiến bà cụ sợ hãi, đi đến nhiều bác sĩ khám mà không rõ nguyên nhân, cách đây không lâu, bà cụ nhận được điện thoại từ bệnh viện nói rằng bà hãy đến bệnh viện, bác sĩ Ngô chắc chắn có cách chữa khỏi cho bà cụ.

Vì vậy, bà lão đã đến từ sáng sớm.

Ngô Bình chỉ nhìn, cười nói: “Bà lão, bà là đang khôi phục huyết mạch. Tổ tiên của bà từng xuất hiện một người rất lợi hại, bây giờ bà kế thừa gen của người đó, sở hữu năng lực đặc biệt”.

Bà lão dạo này trở nên minh mẫn hơn, người cũng phấn chấn hơn, nhưng da dẻ lại rất ngứa.

Nghe đến đây, bà lão hỏi: “Tôi có năng lực gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc