THẦN Y TRỞ LẠI

La Vô Phi: “Huyền Bình tạm thời ở lại đi, dù sao Huyền Bình quân vẫn cần con. Nhưng lúc rảnh rỗi, con có thể tu luyện là được. Con phải nhanh chóng thăng chức lên Đạo Cảnh. Ta tin với tư chất của con khi vào Đạo Cảnh rồi, thì không kẻ dưới Hỗn Độn nào đối thủ cả”.

Thẩm Huyền Tông bật cười: “Sức mạnh của Huyền Bình đã không chỉ nói đến Đạo Cảnh từ lâu rồi”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Ta đoán không bao lâu nữa, ta có thể đột phá rồi”.

Cứ như vậy Ngô Bình vừa tu luyện, vừa bồi dưỡng Huyền Bình quân. Thoáng chốc đã một tháng qua đi, trong một tháng này, mỗi ngày có mấy ngàn, mấy vạn xác chết Huyết tộc truyên đến đây. Ngô Bình nhân lúc máu còn tươi lập tức dùng Quỷ Thánh Kiếm hút máu, rồi bồi dưỡng cho cao thủ trong quân.

Những Huyết tộc đưa đến này, yếu nhất cũng là Nam tước, Tử tước, số lượng rất ít. Nhưng cách một đoạn thời gian sẽ đưa đến một đám Huyết phó, chỉ có cấp này có số lượng khá nhiều, ít nhất cũng hơn mấy vạn người.

Một tháng này, số lượng Huyền Bình quân đã đạt đến năm mươi vạn, với lại trong đó có một bộ phận tu sĩ đã đạt cấp tương đương Đạo Cảnh, tu sĩ Thần Thông Hậu Kỳ.

Mấy ngày liên tục tiêu thể lực, Ngô Bình cảm thấy bản thân cũng có thu hoạch tốt, hình như anh có thể thử thăng sâu vào Cửu Biến!

Thì ra Quỷ Thánh Kiếm cắn nuốt sức mạnh Huyết tộc, cũng lấy ra được một ít năng lượng đặc biệt riêng. Năng lượng này có cực nhỏ trên mỗi một Huyết tộc, nhưng khi mấy chục vạn lực lượng Huyết tộc hội tụ lại sẽ tạo nên một vùng ánh sáng bạc.

Anh cảm giác ánh sáng bạc này rất đặc biệt, giống như nó có thể giúp đỡ anh tiến hỏa. Nhưng mấy thứ này vẫn chưa đủ!

Lúc này anh nghĩ đến Thạch Lan, trong tay cô ta có Thiên Cực. Hai người đã từng nói chuyện, anh cảm giác được thứ chí hung kia có thể giúp mình hoàn thành Cửu Biến!

Anh chào hỏi các vị sư tôn một chút, lập tức quay về thế tục.

Thế Tục giới, học viện quân sự.

Thạch Lan vẫn ở nơi này chăm chỉ đọc sách vào mỗi ngày, như cũ. Kiếp này, cô ấy có cha mẹ ruột, bản thân là kiêu ngạo của người nhà nên cô ấy vẫn ở nơi này chăm chỉ học tập.

Thoáng chốc, Ngô Bình đã xuất hiện ở hoa viên học viện, đợi gặp được Thạch Lan rồi.

Thạch Lan vẫn giữ dáng vẻ cũ, khi cô ấy thấy Ngô Bình lập tức bật ngờ trợn †o mắt: “Tôi còn tưởng anh quên mình rồi, mấy ngày nay cũng không liên lạc lấy một tin nhắn”.

Ngô Bình thở dài: “Tôi chạy đến mức chân sắp rụng đây này, mỗi ngày không ở Thánh Gổ Đại Lục cũng phải đến Tiên Giới. Cô thì nhẹ nhàng và thoải mái rồi, mỗi ngày ở học viện quân sự chơi với một đám nhỏ”.

Thạch Lan: “Được rồi, đừng trêu tôi. Anh tìm tôi chắc có chuyện gì đúng chứ?”

Ngô Bình gật nhẹ đầu: “Thiên Giới xuất hiện lần nữa, bây giờ Tiên Giới đã mất biên giới, vô số dị tộc xuất hiện gây chiến khắp nơi”.

Thạch Lan lạnh nhạt nói: “Tôi cũng biết chuyện này”.

Ngô Bình: “Chúng ta đổi nơi nói chuyện”.

Thần Kinh, biệt thự ở đỉnh núi của Ngô Bình. Sau khi hai người đến đây, Ngô Bình mới nói: “Tôi muốn dùng một ít Thiên Cực, thử hoàn thành giai đoạn tu luyện khó nhất”.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình luận

Truyện đang đọc