THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1999

Mọi người tham gia vào cuộc phẫu thuật đi vào, Hạ Ninh cũng thế, cô ấy hỏi: “Sao rồi, bệnh nhân đâu?”

Ngô Bình cười nói: “Tự nhiên bệnh nhân bảo không muốn phẫu thuật nữa rồi đi luôn”.

Hạ Ninh nhăn mày nói: “Nhưng bệnh nhân được gây mê rồi mà, đi kiểu gì?”

Ngô Bình: “Tôi chịu”.

Sau đó, anh nhìn đồng hồ: “Đại ca, tôi đau bụng quá, phải chạy cái đã!”

Ngô Bình đi ra ngoài, Lam Dĩnh cũng đuổi theo ngay.

Hạ Ninh chỉ biết lắc đầu rồi tiếp tục làm việc.

Rời khỏi phòng phẫu thuật, Ngô Bình đi thẳng lên sân thượng, Lam Dĩnh đi theo sau.

“Chuyện gì vậy?”, cô ấy hỏi.

Ngô Bình: “Anh cô tên gì?”

Lam Dĩnh: “Lam Đế”.

Ngô Bình hét to: “Lam Đế, anh đã chết đâu, tại sao muốn giấu Lam Dĩnh?”

Lập tức có một cái bóng xuất hiện cạnh Lam Dĩnh, nó to dần rồi có một người chui ra.

Đó là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khoảng 27 tuổi, mặc áo măng tô màu đen, đầu tóc hơi rối.

Người đó vừa xuất hiện, các long vệ đã tập trung hết trên sân thượng để bao vây.

Lam Dĩnh khóc lóc rồi ôm lấy người đàn ông: “Anh, anh chưa chết ư!”

Ngô Bình xua tay, các long vệ rút hết, anh cười nói: “Anh nên giải thích gì đi chứ?”

Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi chợt khom người xuống: “Chào cậu Ngô!”

Ngô Bình ngẩn ra: “Anh biết tôi à?”

Người đàn ông: “Cao thủ đứng đầu Nhân Tiên Bảng, đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn, sự tịch về cậu nhiều vô kể, đã truyền khắp Địa Tiên Giới rồi”.

Lam Dĩnh ngẩn ngơ, thì ra Ngô Bình nói thật, chứ không hề khoác lác.

Ngô Bình thở dài nói: “Lộ thân phận thế này là sau mệt rồi đây”.

Người thanh niên: “Cảm ơn cậu Ngô đã tặng đan dược cho em gái tôi”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.

Người thanh niên: “Tôi giả chết là vì muốn trốn đi để bảo vệ cho sư phụ tôi”.

Ngô Bình: “Vì thế những người kia mới đoán ra được là anh chưa chết, sau đó ra tay với Lam Dĩnh để ép anh xuất hiện hả?”

Lam Đế: “Đúng vậy! Hôm nay may có cậu ở đây, không thì Lam Dĩnh nguy hiểm rồi”.

Ngô Bình: “Ừm”.

Lam Dĩnh nổi giận trách mắng: “Anh có biết mấy năm qua, em đau lòng thế nào không?”

Lam Đế vô cùng áy náy nói: “Anh xin lỗi, anh không làm vậy thì không lừa họ được. Họ luôn tìm cách thông qua anh để tìm sư phụ nên anh buộc phải cẩn thận”.

Ngô Bình lập tức nhăn mặt rồi lạnh giọng nói: “Nếu anh không muốn để lộ thân phận của sư phụ mình thì sao lại để lại manh mối cho Lam Dĩnh?”

Lam Đế trầm mặc, mãi không trả lời được.

Ngô Bình hừ mạnh nói: “Cho nên sư phụ của anh là người khác, còn Hạ Ninh chỉ là vật hi sinh của anh thôi. Anh biết kiểu gì cũng có ngày họ phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Ninh rồi giết cô ấy, sau đó hung thủ sẽ nghĩ là họ đã giết sư phụ anh, tôi nói đúng chứ?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc