Chương 2440
Âm Tứ Bình gật đầu: “Đúng vậy. Năm đó chỉ có bố tôi và tôi là chạy thoát. Nhưng bố tôi cũng bị thương nặng, mấy năm sau thì mất”.
Ngô Bình: “Cho nên ông nhất định phải giết sạch người nhà họ Thôi?”
Âm Tứ Bình: “Đúng vậy! Người nhà họ Thôi, toàn bộ phải chết!”
Ngô Bình hỏi tiếp: “Vậy người năm xưa diệt tộc nhà ông là ai?”
Âm Tứ Bình: “Là tổ tiên của nhà họ Thôi, Thôi Vọng Tiên. Thôi Vọng Tiên đã bế quan một thời gian rất dài. Tôi liên tục giết người nhà họ Thôi chính là để dụ lão ta ra mặt”.
“Con trai ông bị sao vậy?”
Âm Tứ Bình: “Con trai tôi tu luyện công pháp gia truyền nhà họ Âm là Tam Âm Kinh. Nhưng trong quá trình tu luyện xảy ra sự cố, nó bị đứt kinh mạch, tinh thần cũng bị đả kích. Tôi chỉ có duy nhất đứa con trai này, tôi rất thương nó. Mong Ngô thần y cứu lấy con trai tôi!”
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi có thể cứu con trai ông. Nhưng với điều kiện ông không truy sát vợ chồng Thôi Quảng Hải nữa”.
Âm Tứ Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được, tôi muốn giết Thôi Vọng Tiên, còn Thôi Quảng Hải này có giết hay không cũng không sao cả”.
Ngô Bình: “Ông nói Thôi Vọng Tiên đã cướp mất lệnh bài Thiên Quân. Đó là thứ gì vậy?”
Âm Tứ Bình: “Vào thời Tiên quốc có một vị Mã Thiên quân uy chấn thiên hạ. Nhưng rồi ông ấy mất tích trong một trận chiến lớn, có người nhặt được tấm lệnh bài của ông ấy. Nghe nói, có lệnh bài này là có thể tìm được tiên phủ của Mã Thiên quân”.
Ngô Bình bắt đầu hứng thú: “Tiên phủ của Thiên quân sao? Nhà họ Âm các ông chưa tìm thử sao?”
Âm Tứ Bình cười khổ: “Đâu có dễ như vậy, mặc dù chúng tôi có lệnh bài Thiên Quân nhưng vẫn không thể tìm ra tiên phủ của ông ấy. Cho nên thực ra tấm lệnh bài đó cũng không có giá trị”.
Ngô Bình: “Thôi Vọng Tiên cướp tấm lệnh bài đó, lẽ nào ông ta biết vị trí của tiên phủ?”
Âm Tứ Bình: “Đây cũng là việc tôi rất muốn điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối”.
Ngô Bình vốn tưởng hôm nay anh sẽ giao đấu một trận ra trò nhưng không ngờ lại không hề phải động tay chân. Thậm chí anh còn chuẩn bị đi chữa bệnh cho con cháu nhà họ Âm.
Anh nói: “Chiều mai đưa con trai ông đến đây để tôi chữa bệnh”.
Âm Tứ Bình mừng rơn: “Đa tạ Ngô thần y!”
Âm Tứ Bình vừa rời khỏi, long vệ bên cạnh anh đột nhiên nói: “Long chủ, chuyện này có chút kỳ lạ”.
Ngô Bình: “Sao lại kỳ lạ?”
Long vệ: “Sát thủ nhà họ Âm trước đó còn muốn giết Long chủ, sau đó lại đột nhiên chuyển sang nhờ vả anh. Sự thay đổi này quá lớn. Tôi nghi ngờ người này sớm đã biết thân phận của Long chủ nên mới không dám động vào”.
Ngô Bình: “Còn gì nữa không?”
Long vệ đáp: “Món bảo vật có thể khiến nhà họ Thôi diệt cả nhà họ Âm để cướp bằng được, tôi nghĩ không đơn giản là tấm lệnh bài vô giá trị như ông ta nói. Thậm chí, những người này còn không dùng được nó vì không biết vị trí của động phủ”.
Một long vệ khác nói tiếp: “Hơn nữa nhà họ Thôi đều sắp bị giết sạch rồi, thế mà không bỏ chạy. Mấy đời đều bị giết gần hết rồi mà vẫn ở lại đây. Như vậy không hợp lý chút nào. Nếu là người bình thường thì đã chạy trốn từ lâu rồi, còn ở lại đây làm mồi cho nhà họ Âm sao?”