Mấy người họ dẫn Ngô Bình đến hậu điện, nhìn thấy cánh cổng hậu điện đóng chặt, có lẽ đã lâu rồi không có ai ra vào.
Kỳ Thiên: “Tông chủ, truyền thừa nằm ở bên trong. Nhưng xuất hiện nghìn năm nay cũng chưa từng có ai đi vào hậu điện”.
Ngô Bình đến phía trước, vươn tay đẩy cảnh cổng ra. Bốn vị lãnh đạo giật mình, lập tức tránh phía xa, như thể bên trong có thứ gì đó đáng sợ vậy.
Advertisement
Sau cánh cổng, là một cung điện cổ xưa, Ngô Bình bước vào trong, đồng thời cánh cổng đóng lại “ầm” một tiếng.
Vẻ mặt Kỳ Thiên vừa sợ vừa vui: “Cậu ta đi vào rồi!”
Advertisement
Lãnh đạo Hạ khẽ thở dài: “Đi vào rồi, chỉ sợ không thể trở về được nữa, trừ phi cậu ta là Chân Hoàng, đồng thời cũng phải có trí tuệ như thánh hiền”.
“Đáng tiếc cậu ta không có”. Kỳ Thiên lạnh nhạt nói: “Thực lực cậu ta tăng lên không ít, nhưng Đoàn Thuần vẫn là Đoàn Thuần, không phải Chân Thánh, cũng không phải thánh hiền”.
Ngô Bình tiến vào đại điện, cảnh tượng xung quanh thay đổi, bỗng chốc anh đã đến vùng thời không hồng hoang. Nơi này có rất nhiều năng lượng hùng mạnh, năng lượng bị dồn nén cao độ, lực kéo kinh người khiến da anh bắt đầu căng chặt, xương khớp như muốn vỡ vụn.
Vẻ mặt anh không đổi, khẽ nhắm mắt lại. Rất nhanh sau đó, thân thể anh đã trở nên trong suốt, bắt đầu không tác bị tác động bởi lực. Vì vậy, mặc dù có nhiều năng lượng khủng khiếp như vậy, cũng không thể khiến anh bị thương, bởi vì anh đã tiến vào trạng thái “hư vô”.
Máu của anh, chảy ra theo miệng vết thương, anh cũng không quan tâm, đôi mắt tập trung nhìn thời không hồng hoang, tìm kiếm truyền thừa của Nữ Oa.
Bỗng nhiên, trong đầu anh vang lên tiếng cười, khí tức Hồng Mông xoay chuyển, ngưng tụ thành một bàn tay trắng như ngọc, vỗ nhẹ lên người anh.
“Rắc!”
Thoáng chốc, thân thể Ngô Bình như gãy làm đôi, xương sống đứt gãy, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng.
Thời khắc nguy hiểm, ý thức Đoàn Thuần thức tỉnh, sức mạnh lời nguyền bất tử được kích hoạt, thân thể bị thương của Ngô Bình, khôi phục lại nhanh chóng.
“Anh đánh nhau cũng lợi hại đấy”. Âm thanh của cô gái bỗng vang lên, bàn tay trắng thon lại tấn công, lần này là đánh vào đầu Ngô Bình.
“Răng rắc!”
Ngô Bình có thể cảm nhận được, đầu mình bị đánh mấy lần, đầu cũng choáng váng, người ngây ngẩn.
Mắt thấy bàn tay nhỏ kia sắp ra đòn thứ hai, nơi sâu thẳm trong thân thể anh, cuối cùng vũ trụ nhỏ cũng chuyển động, hạt nhân vũ trụ bùng nổ tạo ra uy lực kinh người.
“Rầm!”
Lời nguyền bất tử dưới tác dụng của năng lượng hạch tâm và sức ép bên ngoài, hoàn toàn phá vỡ, toàn bộ sức mạnh của Ngô Bình chốc lát đã được khôi phục. Anh duỗi người, ánh mắt sáng như trăng, hơi thở như gió bão, chỉ vừa suy nghĩ, khí tức Hồng Hoang đã biến mất, để lại một vùng đất trống rỗng.