THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2184

Vô Song nói: “Được”.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó một ông lão đẩy cửa đi vào, ông ta cao lớn, râu đen dài dày rậm, mặc áo bào màu xám kiếu triều Thanh.

Ngô Bình nhìn người này, khẽ nheo mắt, người đến là Chân Quân Thiên Thất Cảnh!

Ông lão áo bào xám nhìn Ngô Bình, nói: “Tiểu hữu, cậu đánh người của tôi bị thương, hiện tại tôi muốn đánh cậu trọng thương, sau đó đưa về thẩm vấn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông sao?”

Ông lão lạnh nhạt nói: “Lão đây tự nhận có thể làm được”.

Nói xong, hai tay ông lão kết ấn, không khí chung quanh đột nhiên rung động, tám bàn tay năng lượng được phủ đầy ký hiệu ập tới Ngô Bình từ bốn phương tám hướng.

Bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ năng lượng này là sát chiêu được hình thành bởi sự kết hợp giữa thần niệm và linh biến. Mỗi một cái đều có thể đánh ra sức mạnh tương đương mười nghìn cân. Một bàn tay thôi cũng đủ đè chặt một con khủng long bạo chúa xuống đất.

Ngô Bình khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt, anh đánh ra ba quyền, đá ra hai chân, sức mạnh kh ủng bố bộc phát, năm bàn tay năng lượng trong không trung bị anh đánh bại.

Ba bàn tay còn lại vừa mới tiếp xúc với cơ thể, Ngô Bình đã lập tức xoay tròn, mượn dùng sức mạnh Âm Dương Pháp Bào mà đánh văng nó ra. Anh tìm đúng thời cơ, đánh ra thêm ba quyền, phá nát luôn ba bàn tay còn lại.

Ông lão kia lắp bắp kinh hãi: “Không thể nào!”

Cơ thể Ngô Bình nhoáng lên một cái, đột nhiên xuất hiện sau lưng ông lão. Hơi thở chết chóc ập tới, ông lão kia hét lớn một tiếng, toàn bộ phòng ngự đều tập trung ở sau lưng, đồng thời toàn thân nhanh chóng bổ nhào lên trước.

“Bùm!”

Chỉ một đấm, ông lão đã bị đánh văng ra hơn mười mét, phun ra ngụm máu giữa không trung. Ông ta cũng mượn lực từ đòn này để trực tiếp lao ra khỏi sân, thoát đi hiện trường.

Ông ta biết mình không phải đối thủ của Ngô Bình, ở lại cũng chỉ còn con đường chết, thế thì không bằng trốn thoát đã.

Ngô Bình cũng không đuổi theo, anh nói với Vô Song: “Lần này là Chân Quân tới, người tiếp theo không chừng sẽ là Tiên Quân, đến chừng đó, cô hãy giúp tôi đối phó đối phương!”

Vô Song: “Không thành vấn đề! Có điều, cần gì phiền toái như vậy, để tôi trực tiếp đi giết người nọ là xong hết chuyện mà!”

Cô ấy vừa dứt lời là đã phóng ra khí tức đáng sợ, một tia thần niệm mang sức mạnh hủy diệt trời đất đầy bá đạo bao phủ cả Thiên Kinh, trong nháy mắt tập trung vào một người.

Đây là một tu sĩ trung niên nam, vẻ ngoài bình thường, trước ngực có ba lọn tóc rũ xuống, trên thân mặc một bộ trường báo trắng, người này đang ngồi xếp bằng trong một sân vườn yên tĩnh.

Bất chợt, người này mở bừng mắt, trong hai con người màu vàng nhạt lóe lên tia ngạc nhiên, chẳng ngờ trong thiên hạ còn có cao thủ như thế.

Thấy Vô Song phóng ra thần niệm, Ngô Bình vội ngăn lại: “Đừng đánh rắn động cỏ!”

Vô Song lập tức thu hồi thần niệm, người đàn ông trung niên suy tư một lát rồi gọi tới một ông già: “Ông đi nhắn lại vài câu với Ngô Bình…”

Bình luận

Truyện đang đọc