THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2872

Ngô Bình đi ra, nhìn người đàn ông mặc đồ màu bạc rồi đáp: “Xin lỗi, nhưng nhà tôi cũng dùng để sắp xếp chỗ ở cho người dân gặp nạn”.

Người này quan sát đánh giá Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu cũng giúp đỡ người dân gặp nạn sao?”

Ngô Bình đưa cho người kia xem lệnh bài dắt ở thắt lưng rồi đáp: “Thủ lĩnh Thiên Long, Ngô Bình”.

Bởi Ngô Bình trấn giữ Kinh Tây, Thiên Long đương nhiên phải tới bảo vệ. Mà xét về cấp bậc thì thủ lĩnh Thiên Long phải ngang hàng với Tổng đô đốc.

Người kia hình như cũng biết đến Thiên Long, anh ta đáp: “Hóa ra là Long chủ, ban nãy đã đắc tội rồi. Có điều đây là lệnh của Thái thú, chúng tôi đương nhiên không dám làm trái. Hay là thế này, Long chủ đi cùng chúng tôi một chuyến, giúp chúng tôi nói chuyện với Thái thú?”

Thần Chiếu giận dữ đáp: “Hỗn xược! Thái thú nhà các người là cái đinh gì? Bảo hắn đến gặp cậu chủ nhà này còn có lý!”

Người kia nặn ra một nụ cười, đáp: “Vậy cũng không còn cách nào, Thái thú đã nói rồi, thu lại nhà dân là chuyện lớn. Bất luận chủ nhà là ai, thân phận địa vị thế nào cũng không có ngoại lệ”.

Ngô Bình chẳng muốn phí lời với anh ta. Anh nói với Thần Chiếu: “Kẻ nào dám chiếm căn nhà này, đánh chết không tha”.

Dứt lời, anh quay người đi vào nhà, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Long chủ này cũng quá là hống hách, dám đòi đánh chết bọn họ?

Đám người này dù mới làm quan không lâu nhưng đã hiểu sâu sắc về sự chênh lệch quyền lực trong xã hội. Trên phố, bọn họ nhìn thấy ai không vừa mắt là có thể chém chết, sau đó nói rằng phát hiện tà đạo xâm nhập. Nếu thấy người đẹp thì có thể về tận nhà, ngủ với cô gái đó trước mặt chồng hoặc người nhà cô ấy. Nếu họ dám phản kháng thì có thể giết luôn.

Tất cả chi phí ăn ở sinh hoạt bọn họ đều không phải bỏ tiền. Muốn thứ gì thì cứ lấy, không ai dám đòi tiền. Đã ngông nghênh một thời gian như vậy, giờ đột nhiên gặp phải một nhân vật sừng sỏ như Ngô Bình, đột nhiên cảm thấy không thể nào chịu nổi.

Một người đàn ông râu đen hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đánh chết bọn tôi sao? Giỏi thì cứ thử xem…”

Ông ta còn chưa dứt lời, thì một thanh đao lóe sáng, đầu ông ta lập tức rời khỏi cổ. Người ra tay chính là một nữ thị vệ mà Nữ Đế để lại bên cạnh Ngô Bình.

Người mặc áo màu bạc kinh ngạc, giờ đã biết đây thực sự là tổ kiến lửa không thể chọc vào nên nói: “Được, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Đám người kia vừa đi, Hoàng Tử Cường đuổi theo Ngô Bình, nói: “Cậu chủ, tôi nghe nói tên Thái thú đó rất hống hách, e là sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này”.

Ngô Bình đứng lại, đáp: “Thái thú quận Hưng Long tốt nhất nên là người của ta”.

Anh nghĩ ngẫm một lát rồi quyết định tới tìm Dương Mộ Bạch rồi bảo ông ấy lên làm Thái thú. Nghĩ là làm, anh bấm số gọi cho Viên Khắc Hiếu để bàn chuyện này.

Viên Khắc Hiếu: “Thái thú quận Hưng Long không phải người của chúng tôi, mà tới từ Ngọc Hư Cung ở thế giới bên trên”.

Ngô Bình: “Ngọc Hư Cung sao? Tôi đảm bảo hắn sẽ không dám ở lại quận Hưng Long nữa!”

Viên Khắc Hiếu: “Nếu cậu đuổi được hắn đi thì chúng ta có thể sắp xếp”.

Ngô Bình: “Được, cho tôi ba ngày. Trong ba ngày, tôi sẽ khiến hắn cuốn xéo!”

Sau đó, anh biến hình thành Trương Tiểu Bình, đi tới ngoại viện của Thục Sơn.

Mấy người Dương Mộ Bạch vẫn đang ở đó. Vì nơi này ở thế giới bên ngoài nên Thiên Địa kiếm tông cũng không quan tâm lắm, nó vẫn còn nguyên như lúc trước. Những trưởng lão, đệ tử của kiếm phái Thục Sơn mà Ngô Bình sắp xếp cho ở lại đây cũng vẫn sinh hoạt như bình thường.

Trần Đạo Huyền thông báo với bọn họ không được dứt dây động rừng mà phải chờ tin đã.

Bình luận

Truyện đang đọc