THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình vội nói: “Thì ra là tiền bối Lão Tường, thất kính rồi”.

Lão Tường cười, hỏi: “Công tử cần dược liệu gì thì cứ nói, lão đây sẽ giảm giá cho công tử”.

Ngô Bình không hiểu sao Lão Tường này lại khách sáo với mình như thế, cậu nói: “Vậy cảm ơn tiền bối. Để tôi xem qua dược liệu ở quý tiệm đã”.

Lão Tường nói: “Công tử, thuốc tốt đều nằm phía trong, chỗ đó thường không mở cửa với khách ngoài, tôi có thể dắt cậu vào xem thử”.

Ngô Bình: “Vậy thì tốt quá”.

Thế là mấy người họ băng qua hai tòa lầu, đến một khu nhà nhỏ.

Lão Tường mời mấy người họ vào phòng khách rồi lấy ra một chiếc nhãn chứa đồ, lần lượt lấy ra mấy trăm loại dược liệu từ bên trong và bày hết trên chiếc bàn dài trong phòng khách.

Những dược liệu đó đều là linh dược, khó tìm thấy ở phàm giới. Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cậu lướt mắt nhìn quanh rồi đưa ngón tay ra chỉ: “Cái này, cái này, còn cái này nữa, tôi lấy hết”.

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Ngô Bình đã chọn được bốn mươi chín loại dược liệu, Lâm Kiếm Phong và Diệp Ngưng Băng giúp cậu lựa mấy loại dược liệu mà cậu chọn ra, đặt lên trên một chiếc bàn khác.

Cậu chọn dược liệu xong thì Lão Tường lấy bàn tính ra, gõ lách cách một hồi rồi cười, nói: “Công tử, dược liệu hết tổng cộng sáu trăm tám mươi bốn ngàn, năm trăm đồng tiền tiên. Tôi giảm cho công tử hai mươi phần trăm, là năm trăm bốn mươi bảy nghìn sáu trăm đồng tiền tiên. Công tử mới đến lần đầu, nên không thu cậu số lẻ, cậu chỉ cần đưa năm trăm bốn mươi ngàn là được rồi”.

Ngô Bình biết lợi nhuận họ thu về rất nhiều nên cũng không khách sáo với ông ta, cậu nói: “Được, nếu sau này tiền bối cần đan dược thì có thể tìm tôi”.

Mắt Lão Tường sáng lên, ông ta hỏi: “Công tử biết luyện đan sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Biết sơ sơ”.

Lão Tường liền lấy một đơn thuốc, đưa cho Ngô Bình và nói: “Mời công tử xem thử”.

Ngô Bình nhìn lướt qua, đấy là đan dược thuộc loại Kim Phong Ngọc Lộ Đan, không dễ luyện, thuộc đan dược bậc chín.

Cậu hỏi: “Có đủ dược liệu chưa?” 

Lão Tường đầu: “Tôi đã chuẩn bị dược liệu cho hai lò, ầy, tôi đã vất vả tìm kiếm thầy luyện đan ba mươi mấy năm rồi nhưng vẫn mãi không tìm ra. Nếu công tử có thể luyện được loại đan dược này thì đúng là đã giúp được tôi một việc rất lớn.

Ngô Bình: “Tôi có thể thử, tôi luyện được đan dược sẽ chia cho tiền bối hai viên”.

Lão Tường liền đồng ý ngay, thật ra một viên đã đủ với ông ta rồi. Dù gì thì giá trị của đan dược cũng gấp cả trăm lần so với dược liệu, có được một viên đan dược là đã lời lắm rồi, nói gì đến hai viên.

Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi rảnh, xin tiền bối sắp xếp cho một căn phòng yên tĩnh”.

Lão Tường nghe Ngô Bình nói muốn luyện đan ngay thì liền nói: “Được, tôi sẽ sắp xếp ngay”.

Mấy phút sau, Ngô Bình đến một căn nhà đá ở giữa núi, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lâm Kiếm Phong và Diệp Ngưng Băng đứng canh gác trong một đình nhỏ bên ngoài cách đó mấy chục mét.

Lâm Kiếm Phong nói: “Trời ơi, không ngờ cậu Ngô lại còn là thầy luyện đan. Lâm Kiếm Phong tôi có thể quen biết với cậu Ngô thì thật sự có chết cũng đáng”.

Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Đúng thế, lúc đầu tôi chỉ cảm thấy Ngô Bình có thực lực, ai ngờ lại giỏi đến thế, không chỉ có thiên phú hơn người mà còn là thầy luyện đan. Chưa nói thứ khác, chỉ với thân phận thầy luyện đan thôi cũng có thể làm giàu khắp bốn phương ở phàm giới rồi”.

“Cậu Ngô đang luyện đan dược gì? Khó luyện lắm sao?”, Lâm Kiếm Phong không hiểu lắm nên hỏi Diệp Ngưng Băng.

Bình luận

Truyện đang đọc