THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2800

Ngô Bình gật đầu: “Được, em đi cùng luôn đi”.

Ba người đi tới một biệt viện trên núi, Ngô Bình mời họ ngồi. Nhóm Triệu Thiên Lạc cũng đã chuyển đến đây, nhìn thấy có gái đẹp, Diệp Huyền lập tức sấn tới.

Ngô Bình gọi Chúc Xích Hoả vào phòng sách rồi nói: “Giờ em nói được rồi đấy”.

Chúc Xích Hoả đấm vào ngực mình ba cái, sau đó mở miệng phun ra một đốm lửa. Đốm lửa này rất dịu, chỉ bé chừng hạt đậu tương và có màu tím ánh vàng.

Thấy thế, Ngô Bình biết ngay suy đoán của mình là đúng, anh nói: “Đây là Tử Linh Bảo Diệm à?”

Tử Linh Bảo Diệm là một trong những ngọn lửa dùng để luyện đan, hiệu quả của nó mạnh hơn than long và than linh không biết bao nhiêu lần. Nhưng loại lửa này rất hiếm, luyện hoá lại khó nên truyền lại đời sau cực ít, làm Ngô Bình tìm mãi cũng không thấy.

Chúc Xích Hoả cười nói: “Thầy Ngô, thầy siêu thật đấy, cái gì cũng biết. Đây là bảo diệm gia truyền của nhà em, nhưng tu vi của em không cao nên đến đời em, chẳng những không phát triển được nó, mà còn làm nó yếu dần đi”.

Ngô Bình: “Cậu mới ở cảnh giới Tiên Thiên thì chưa thể bồi dưỡng nó được”.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện, cậu có thể đồng ý hoặc không, tôi sẽ không làm khó. Ngọn lửa này rất có tác dụng với tôi nên tôi muốn dùng thứ khác để trao đổi nó với cậu”.

Chúc Xích Hoả cười nói: “Thầy Ngô, nếu thầy cần dùng đến nó thì cứ lấy đi ạ, dẫu sao nó ở với em cũng sẽ sớm bị tắt thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi không thể lấy không của cậu được. Thế này đi, tôi sẽ tặng cậu một ít tài nguyên tu hành, đồng thời giữ cậu lại. Tôi sẽ chỉ dẫn cho cậu tu luyện, ít nhất sẽ giúp cậu đột phá lên Chân Quân”.

Chúc Xích Hoả kinh ngạc hỏi: “Thầy nói thật không ạ?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là thật rồi, cậu có đồng ý không?”

Chúc Xích Hoả mừng quýnh rồi nói ngay: “Em có!”

Ngô Bình nhận lấy ngọn lửa, sau đó cùng Chúc Xích Hoả quay lại phòng khách.

Diệp Huyền đang trò chuyện với Khương Thi Nguyệt ở đây, thấy Ngô Bình đi ra, Khương Thi Nguyệt lập tức đứng dậy: “Thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Em có gì thắc mắc thì hỏi đi”.

Khương Thi Nguyệt lấy một bộ cổ tịch ra, đây có vẻ là vật của thời cổ đại vì có chi chít chữ tiên.

Cô ấy nói: “Thầy Ngô học rộng hiểu nhiều, chắc hắn hiểu được những chữ này ạ”.

Ngô Bình liếc nhìn thì biết đó là một loại công pháp bổ trợ, nó có thể cường hoá nguyên thần.

Anh đọc sơ qua rồi điểm một cái vào mi tâm của Khương Thi Nguyệt, các nội dung liên quan đều chảy vào não bộ của cô ấy ngay.

Khương Thi Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi mừng rỡ nói: “Cảm ơn thầy Ngô!”

Ngô Bình không phải kẻ ngốc, anh biết Khương Thi Nguyệt nhờ mình xem hộ công pháp này có ý là nếu anh đọc được thì coi như tặng anh nên nói: “Công pháp bổ trợ này được đấy, thầy không thể xem không của em được”.

Anh lấy hai viên Nguyên Anh Đan ra rồi đưa cho cô ấy, nói: “Em vừa ngưng luyện nguyên thần, muốn tu luyện công pháp này thì nên uống Nguyên Anh Đan”.

Khương Thi Nguyệt nhận lấy đan dược rồi nói: “Em cảm ơn thầy Ngô”.

Cô ấy ngồi thêm một lát rồi ra về, Chúc Xích Hoả vội vàng chạy đi tiễn.

Ra đến ngoài, Chúc Xích Hoả nói: “Thi Nguyệt, nhớ thường xuyên đến chơi nhé. Giờ mình là học trò của thầy Ngô rồi nên phải ở lại đây để tu luyện”.

Bình luận

Truyện đang đọc