THẦN Y TRỞ LẠI

“Đúng là Liễu Vọng Tinh, nói vậy người bị Ngô Bình đánh bại là người xếp thứ ba trên bảng Đại Tiên rồi?”

Ngô Bình: “Người đó là ai? Chắc mọi người đều quen hắn ta”.

Giọng nói đó: “Người đó là người xếp thứ ba trên bảng Đại Tiên, Liễu Vọng Tinh”.

Ngô Bình: “Nói như vậy thì người bị tôi đánh bại là người thứ ba trên bảng Đại Tiên. Vậy phải tặng cho tôi phần thưởng khi đánh bại được người xếp thứ ba trên bảng Đại Tiên mới đúng chứ”.

“Được, vậy thì tính theo mức đánh bại được người thứ ba”. Đối phương biết lỗi sai thuộc về ban tổ chức nên liền đồng ý ngay..

Cậu chủ Thiên đó nghiến răng, gẵn từng chữ với vẻ mặt rất khó coi: “Xử hắn ta cho tôi ngay”.

Một người bên cạnh hẳn ta đứng lên, lạnh lùng nói: “Cậu chủ yên tâm, hẳn ta dám làm vậy thì đã là tự tìm đường chết, tôi sẽ không để hẳn ta sống sót rời khỏi đây đâu”.

Sau đó có người đưa tiền thắng cược cho Ngô Bình, một trăm hai mươi chín nghìn tỷ tiền Đại Đạo. Đương nhiên, phần thưởng dành cho người đánh thằng được người xếp thứ ba cũng rất nhiều, bao gồm một trăm nghìn tỷ tiền Đại Đạo và một chiếc áo pháp khí Đạo Cảnh, ngoài ra anh sẽ còn thay thế Liễu Vọng Tinh, trở thành người xếp thứ ba trên bảng Đại Tiên. Hơn nữa, anh còn có thể tiếp tục thách thức hai người phía sau.

Ngô Bình nhận lấy tiền rồi cao giọng nói: “Có người muốn mượn tay người xếp thứ ba giết chết tôi trên võ đài, tôi cần Thiên Khuyết cho tôi một câu trả lời về chuyện này, nếu không thì uy tín của Thiên Khuyết để đâu?”

Hội trường bắt đầu có người bàn luận, đúng vậy, đối phương làm như vậy đã phá hỏng quy tắc, làm ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.

Một người trung niên tóc bạc xuất hiện trên võ đài, lớn tiếng nói: “Các vị, nhà họ Thiên nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng về chuyện ngày hôm nay”.

Ngô Bình hỏi: “Ông là ai?”

Người đàn ông trung niên nói: “Tôi là quản gia của nhà họ Thiên - Thiên Phong”.

Ngô Bình: “Nhất định là ông biết được người đứng phía sau là ai, tôi hi vọng ông sẽ giao hẳn ta ra”.

'Thiên Phong nghe vậy thì bất giác cười khẩy: “Giao ra sao? Chỉ với câu nói này của cậu hả?”

Ngô Bình: “Ông không giao ra cũng được, vậy chứng tỏ nhà họ Thiên bao che cho kẻ có lỗi, làm sai mà lại không bị phạt, nhất định chuyện này sẽ còn xảy ra nữa. Sau này, còn có ai tin tưởng để nhà họ Thiên các ông làm nhà cái cược võ đài? Còn ai tin vào tính công bằng của Thiên Khuyết nữa?”

Thiên Phong giận dữ: “Hỗn láo, nhà họ Thiên là để cậu phê bình sao? Cậu thật to gan”.

Ngô Bình: “Sao hả? Làm sai mà còn không cho người khác nói à? Nhà họ Thiên các ông uy phong thật đấy”.

Cuối cùng thì cậu chủ Thiên đó cũng không ngồi yên được nữa, hẳn ta nhảy ra võ đài, chỉ vào mặt Ngô Bình, nói từng chữ một: “Mày là cái thá gì, là tao muốn giết chết mày đó, thì đã sao, không phục à?”

Người đó ngông cuồng tột độ, hoàn toàn không xem Ngô Bình ra gì.

Ngô Bình thở dài, nói: “Xem ra là nhà họ Thiên các người đã âm thầm giở trò với võ đài, không biết đã lén kiếm chát được bao nhiêu rồi, cũng không biết đã có bao nhiêu người vì sự vô sỉ của các người mà thua đến trẳng tay”.

Mọi người ở hội trường ai cũng khó chịu, sở dĩ họ chịu bỏ ra mấy nghìn tỷ, mấy trăm tỷ là vì họ tin tưởng nhà họ Thiên. Nhưng chuyện này khiến họ nghỉ ngờ những trận cá cược trước đây, giống như những gì Ngô Bình nói, trước đây nhà họ Thiên đã bày ra bao nhiêu vụ việc tương tự thế này rồi, kiếm được bao nhiêu tiền của họ?

“Nhà họ Thiên nhất định phải cho chúng tôi câu trả lời”.

“Không sai, từ đầu đến giờ tôi đã cược tám nghìn tỷ tiền Đại Đạo ở đây, các người đã dùng thủ đoạn tương tự ăn chặn bao nhiêu tiền rồi? Tôi rất nghi ngờ”.

Bình luận

Truyện đang đọc