THẦN Y TRỞ LẠI

Đan sư này, trước tiên là nói những phương pháp để phân biệt dược liệu, lấy ra vài gốc thảo dược để giảng giải, mấy người tự nhận mình đã lĩnh ngộ đủ giỏi thì đầu giơ tay phát biểu, dũng cảm thể hiện bản thân.

So với bọn họ, biểu hiện của Ngô Bình lại quá bình thản, không hề trả lời, cũng không hề thắc mắc, chỉ khế cười nhìn Mộ Dung Linh Âm giảng bài.

Nhìn thoáng qua đã biết rõ, Ngô Bình thông qua những hiểu biết của Mộ Dung Linh Âm về dược liệu cũng biết được nữ đan sư này cũng không hề đơn giản, chắc chắn có thiên phú bất phàm về đan đạo.

Lúc này, Mộ Dung Linh Âm lấy ra một gốc thảo dược, ni ây là một gốc thảo dược hiếm gặp, mọi người ai phân tích dược tính của nó được nào?”

Âu Dương Chấn Phi lập tức giơ tay, bước lớn đi đến trước bục, cầm lấy thảo dược khẽ ngửi, sua đó ngắt một đoạn nhỏ bỏ vào miệng, cố gắng tìm hiểu dược tính của nó.

Thấy anh ta làm như vậy, Ngô Bình không nhịn được khế lắc đầu, bởi vì cậu đã nhìn ra được thảo dược kai có độc tính. Chỉ là Mộ Dung Linh Âm không ngăn lại.

Thử dược liệu rồi, Âu Dương Chấn Phi nói: “Thưa cô, dược này có ba loại dược tính...”

Anh ta nói được nửa chừng thì miệng tê dại, sau đó không thốt ra được một chữ, bất giác gấp gáp.

Lúc này mọi người mới phát hiện, miệng Âu Dương Chấn Phi bắt đầu đỏ tím lên, sau đó cả gương mặt của anh ta cũng đỏ ửng, rõ ràng đã bị trúng độc.

Mộ Dung Linh Âm lấy một phiến là cho anh ta nuốt xuống, lạnh nhạt nói: “Đây là một bài học cho cậu, dược liệu mình không biết, tuyệt đối không được tùy ý nếm thử, có khả năng lấy mất cái mạng nhỏ cậu đấy”.

Lúc này, một nam học viên tự nhận đã nắm rõ kỹ thuật lại giơ tay.

Anh ta đi đến trước dược liệu, quan sát kỹ càng một lúc sau đó rất tự tin lên tiếng: “Thưa cô, dược liệu này có một loại độc tính, ba loại dược tính có lợi, chắc hẳn có thể bồi bổ cơ thể, dùng để luyện hình thể”.

“Còn có bạn học này có ý kiến khác không?”, Mộ Dung Linh Âm hỏi, ánh mắt bỗng nhiên nhìn sang Ngô Bình. 

. “Bạn học này, có phải cậu không đồng ý không?”

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn Ngô Bình. Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, Mộ Dung Linh Âm này không tìm học viên nào khác để hỏi, sao đột nhiên lại hỏi cậu, bản thân cậu cũng không lơ là, vẫn luôn tập trung nghe giảng. Sau đó thì cậu hiểu ra, nữ luyện đan sư này tám phần là đang thử mình, dù sao kiểu câu hỏi này, học viên mới căn bản không thể đáp đúng.

Vì vậy đứng dậy: “Ừ, tôi có ý kiến khác”. Nghe thấy cậu nói như vậy, học viên trước đó rất

không phục: “Ồ, bạn học Ngô, chẳng lẽ cậu nghĩ răng dược liệu này có bốn loại dược tính sao?”

Ngô Bình không trả lời, mà trực tiếp đi qua, nhận lấy dược liệu, ngắt một phiến lá, dùng đầu ngón tay miết ra nước. Lập tức, trong không khí xuất hiện mùi hương kỳ lạ, còn có chút hơi cay nhàn nhạt.

Học viên kia ngây người, ngạc nhiên nói: “Chuyện gì vậy?

Ngô Bình: “Có vài dược liệu biết cách ngụy trang, chỉ ở những trạng thái nhất định mới để lộ rõ dược tính đầy đủ của mình. Ví dụ như gốc dược liệu này, nó có chứa bảy loại dược tính, và một ít độc tính nhẹ”.

Nghe thấy Ngô Bình nói vậy, Âu Dương Chấn Phi đã hồi phục khả năng nói chuyện vẫn không phục: “Anh đang nói bừa sao?”

Mộ Dung Linh Âm khế cười, nói: “Lúc trước tôi nghĩ rằng dược này chỉ có bảy loại dược tính, nhưng cậu lại có thêm một loại?”

Học viên nam kia lập tức nói: “Quả nhiên là nói bậy, ngay cả giáo viên cũng đã nói có sáu loại dược tính, còn anh lại nói có bảy loại dược tính!”

Ngô Bình: “Có những dược tính của vài loại dược liệu bình thường đều ở trạng thái che giấu, chỉ khi nó hoàn toàn để lộ trong không khí một thời gian ngắn thì những dược tính này mới xuất hiện”.

Nói xong cậ Linh Âm, cười nói: lại đưa dược liệu đến mũi Mộ Dung Cô ngửi thử xem”.

Bình luận

Truyện đang đọc