THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình: “Ông có sức mạnh của thần yêu thì tôi có sức mạnh của Chân Hoàng và chủ nhân của sấm sét”.  

 

Dứt lời, anh hấp thu nốt hơi khói màu vàng của cái đầu vào bình, không còn hơi khói nữa, cái đầu bắt đầu kho quắt.  

 

Sau đó, anh lại đi tới caj các thi thể khác rồi dùng kiếm chém rơi đầu chúng, liên tục có hơi khói với đủ mọi màu sắc bốc lên rồi được anh hấp thu hết.  

 

Xong xuôi, anh đi vòng qua đống xương khô thì nhìn thấy trên vách tường ở đây xuất hiện một khe nét rộng mười phân, hoàng khí cuồn cuộn đang chui ra từ đó.  

Advertisement

 

Anh ngồi xếp bằng xuống rồi hấp thu hoàng khí, sau hơn một ngày hấp thu thì hoàng khí ở đó mới nhạt bớt đi.  

 

Ngô Bình lẩm bẩm: “Nên về thôi”.  

 

Advertisement

Anh đứng dậy rồi trở lên miệng giếng.  

 

Anh vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy Hạ Sở Sở cùng Hạ Vương, đã hơn một ngày rồi mà họ vẫn chờ ở đây.  

 

Thấy Ngô Bình bình an trở lên, Hạ Sở Sở thở phào một hơi, còn Hạ Vương thì biến sắc mặt rồi vội nói: “Trương công tử, cậu không sao chứ?”  

 

Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Hạ Vương, ông có biết cái đầu này không?”  

 

Nói rồi, anh ném một cái đầu xuống đất, đó chính là đầu của tổ gia.  

 

Hạ Vương thấy thế thì thở dài một hơi rồi quỳ xuống nói: “Trương công tử, xin thứ tội cho chúng tôi”.  

 

Ngô Bình: “Ông bảo tôi xuống dưới đấy là để làm mồi cho thi yêu này chứ gì”.  

 

Hạ Vương vội nói: “Tổ gia từng là Hạ Vương đời thứ hai của phủ Hạ Vương. Vì xuống giếng tu luyện nên đã  bị yêu khí xâm chiếm cơ thể và hoá thành yêu vật. Người từng ra ngoài vài lần, nhưng lần nào cũng giết người hàng loạt. Vì thế, chúng ta đành đáp ứng yêu cầu của người, đó là cứ một thời gian lại lừa vài người xuống cho người luyện hoá”.  

 

Ngô Bình: “Trong phủ Hạ Vương chỉ có Hạ Sở Sở nói cho tôi biết sự thật, ông phải thấy may mắn vì có một cô con gái như vậy, không thì tôi đã tiêu diệt cả phủ này rồi”.  

 

Hạ Vương vã mồ hôi lạnh nói: “Cảm ơn Trương công tử khai ân”.  

 

Hạ Sở Sở cảm kích nhìn Ngô Bình, cô ấy biết nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ trả thù phủ Hạ Vương.  

 

Ngô Bình: “Tội chết có thể miễn, nhưng sống thì khó tha. Hạ Vương, từ giờ trở đi, ông phải nộp một nửa lợi nhuận của phủ Hạ Vương lên trên”.  

 

Hạ Vương đồng ý ngay: “Vâng”.  

 

Ngô Bình: “Nếu đã được phong làm Hạ Vương thì chắc chắn trong số các ông phải có một hoàng giả đúng không?”  

 

Hạ Vương: “Vâng, tu sĩ hoàng khí chúng tôi rất đoàn kết và cùng tôn một người lên làm hoàng giả, người này họ Khương nên chúng tôi thường gọi là Khương Hoàng”.  

 

Ngô Bình: “Hãy dẫn tôi đi gặp người đó”.  

 

Hạ Vương ngẩn ra nói: “Trương công tử, cậu muốn gặp Khương Hoàng…”  

 

Ngô Bình: “Sao, không được à?”  

Bình luận

Truyện đang đọc