THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2151

Quyết Minh Cổ lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên trong năm mươi năm qua, đại quân của tà ma có quy mô lớn như vậy”.

Ngô Bình cau mày: “Lần đầu tiên trong 50 năm ư? Xem ra vận may của tôi tốt quá nhỉ!”

Quyết Minh Cổ: “Nếu tối qua không có thủ trưởng thì chắc phải có trên hai nghìn lính bỏ mạng mất”.

Ngô Bình: “Thôi, nói mãi làm gì, dẫn tôi đến đại trướng”.

Đại trướng là nơi thần tướng chỉ huy quân đội, vì Kim Huyền Bạch không ở đây nên nơi này đã để trống nhiều năm.

Đại trướng rất rộng, Ngô Bình cho người gọi bốn thống lĩnh đến để họp. Đây cũng là buổi họp đầu tiên sau khi anh lên nhận chức.

Bốn thống lĩnh nhanh chóng có mặt, gồm Chu Thiên Cương của sư đoàn một, Dương Thiên Hoá của sư đoàn hai, Lư Thiên Thuần của sư đoàn ba và Vu Thiên Chính của sư đoàn bốn.

Họ đều là cao thủ dưới trướng của Kim Huyền Bạch, tu vi đều ở cảnh giới Tiên Quân.

Tối qua, Ngô Bình đã thể hiện bản thân khiến họ vô cùng kính nể, nên bây giờ ai cũng có thái độ cung kính với anh.

Ngô Bình cười nói: “Bốn vị thống lĩnh, tối qua các vị và các anh em chiến sĩ đều vất vả rồi”.

“Thủ trưởng mới là người vất vả nhất ạ”, cả bốn người cùng đồng thanh.

Ngô Bình: “Để tôi giới thiệu, tôi là tả thần tướng mới, tên Ngô Bình. Từ giờ, tôi sẽ trấn thủ đảo Thanh Long, để giải quyết các vấn đề”.

Lư Thiên Thuần đứng dậy, đây là một người có tác phong nho nhã, mặc trường sam triều Minh, ông ấy chắp tay với Ngô Bình: “Thủ trưởng, tôi là Lư Thiên Thuần – thống lĩnh của sư đoàn ba. Hôm qua, thủ trưởng đã vất vả cứu chữa cho các binh sĩ, tôi thay mặt các anh em cảm ơn thủ trưởng”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo! Mọi người đều là anh em vào sinh ra tử với nhau mà”.

Một người khác cao lớn khôi ngô, mặt đen như than, râu cứng như sắt mặc áo giáp nói: “Thủ trưởng, tôi là Vu Thiên Chính của sư đoàn bốn. Tôi qua, thủ trưởng đã cứu con trai tôi, tôi vô cùng cảm kích, tôi xin dập đầu thay lời cảm ơn”.

Ngô Bình: “Tối qua, con trai của thống lĩnh Vũ cũng bị thương ư?”

Vu Thiên Chính gật đầu: “Vâng, nếu không có thủ trưởng cứu chữa thì e nó không qua khỏi rồi. Nó đang ở bên ngoài, rất muốn vào cảm ơn thủ trưởng”.

Ngô Bình cười nói: “Được, bảo người đó vào đi”.

Vu Thiên Chính quay lại hô to, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai bước vào. Ngô Bình nhìn thấy anh ta liền nhớ ra, đây là một trong ba mươi người bị thương được anh chữa khỏi, vết thương khá nghiêm trọng vào thời điểm đó.

“Chào thủ trưởng!”, thiếu niên quỳ trên mặt đất hành lễ với Ngô Bình.

Ngô Bình cười nói: “Đứng dậy đi”.

Thiếu niên đứng dậy nhìn anh đầy biết ơn.

Ngô Bình hỏi: “Cậu tên gì?”

“Báo cáo thủ trưởng, tôi tên là Vu Tương Đình”.

Ngô Bình: “Ừ, tốt lắm, là một hạt giống tốt, ngày hôm qua cậu dũng mãnh giết địch, vì cứu đồng đội nên mới rơi nguy hiểm, là một hảo hán. Tôi có ba viên Đại Luyện Hình đan ở đây, tôi sẽ thưởng cho cậu”.

Vu Tương Đình mừng rỡ, đưa hai tay nhận viên đan: “Cảm ơn thủ trưởng!”

Bình luận

Truyện đang đọc