THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 882

Mắt anh sáng lên, liền ghi nhớ nội dung trên đó rồi thu vào nhẫn. Nghĩ một lúc, anh chỉ để lại hai hòm than Xích Linh, những hòm còn lại anh thu hết vào trong nhẫn.

Anh vẫn chưa thể dùng cái nhẫn này, sau khi có thần niệm mới có thể lấy đồ bên trong ra. Nhưng không sao cả, số than này đủ để anh sử dụng. Số than còn lại đợi sau khi có thần niệm thì anh lấy ra cũng không muộn.

Cạnh bàn đá còn có một cái giá, bên trên để rất nhiều hộp đá. Anh mở ra thì thấy bên trong toàn là bụi. Xem ra trong này từng để các vị thuốc, nhưng vì đã quá lâu nên những vị thuốc này đều đã hỏng hết.

Anh thầm tiếc nuối, tìm tiếp trên giá thì chẳng phát hiện ra điều gì. Nhưng những hộp ngọc để thuốc này có đủ loại to nhỏ, dùng để đựng “linh ngọc” của linh dược, anh liền thu hết cả cái giá, kể cả hơn trăm cái hộp lớn nhỏ trên đó vào trong nhẫn.

Sau đó anh liền nhìn vào cái lò luyện đan. Lò luyện đan bị phong ấn, bên trong có ánh sáng tản ra, đây chắc chắn là một đan dược quý giá. Nhưng chỉ không biết đã bao nhiêu tháng năm trôi qua, đan dược trong lò luyện đan còn có tác dụng không?

Ngô Bình đi quanh lò luyện đan một vòng thì thấy nắp lò có cơ quan, vì thế anh đã giơ tay rồi đập vào thân lò, một tiếng rắc vang lên, nắp lò văng ra, ba tia sáng mạnh bắn ra ngoài, cùng với đó là một thương ngào ngạt, Ngô Bình vừa ngửi đã thấy sảng khoái.

Ngô Bình không muốn lãng phí nên bò lên nắp lò rồi hít lấy hít để. Sau khi hít bảy hơi, toàn bộ ánh sáng trong lò đã bị anh hấp thu hết. Sau đó, anh lại đập vào lò luyện đan, một viên đan dược khá to bay ra rồi toả sáng.

Ngô Bình quan sát một lát rồi sáng mắt lên nói: “Chắc là Hoá Long Đan trong ghi chép của phiến ngọc rồi. Thuồng luồng uống vào sẽ hoá rồng”.

Trong vô vàn ghi chép của phiến ngọc có nhắc qua tới loại đan dược này, rồng không phải hình dạng cố định, mà phải tiến hoá hết xong mới thống nhất.

Điều này có nghĩa là người có thể sẽ thành rồng, mà cá cũng có thể thành rồng, hay rắn cũng vậy. Điểm khác biệt duy nhất là, khi đã hoá rồng rồi, hình dạng của từng vật thể sẽ khác nhau. Lúc này rồng không không còn là một sinh vật sống nào đó nữa, mà chỉ là cách gọi tến của một giai đoạn tiến hoá cấp cao thôi.

Ngô Bình mỉm cười rồi bỏ đan dược vào trong một chiếc bình đã chuẩn bị sẵn. Anh nhìn ngó xung quanh thì thấy da của một con đại xà lột xác, bộ da to như cái thùng nước đang cuộn tròn một chỗ trong góc.

Anh vừa nhìn thấy thì đã sáng mắt lên rồi hô: “Là da rồng!”

Đây là da của thuồng luồng lột xác, nếu để làm thuốc dẫn thì có thể luyện chế ra một loại dược liệu rất quý là Long Thoái Đan.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hiểu ra: “Mình biết rồi, vào thời Tiên Tần, một con đại xad đã vào đây, sau đó hấp thu khí tức của đan dược toả ra trong lòng rồi dần trưởng thành, cuối cùng thì đã hoá rồng”.

“Xem ra tác dụng của Hoá Long Đan này rất tốt, chỉ có khí tức đan dược toả ra thôi mà cũng giúp thuồng luồng hoá rồng, lẽ nào đan dược còn có tác dụng thần kỳ hơn?”

Chờ khi Ngô Bình ngoi lên mặt nước thì mặt trời đã ngả Tây, anh nois với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cô chuẩn bị một sợi xích sắt, tôi sẽ buộc nó vào lò luyện, chờ trời tối rồi mình vớt lò lên”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Ok!”

Xong xuôi, Ngô Bình kéo theo một sợi xích rồi lại lặn xuống nước. Lần này, anh đã đào một lối đi theo thể tích của lò luyện đan để nó có thể chui qua.

Cuối cùng, anh buộc sợi xích cố định lên thần lò, sau đó lắc sợi xích để đầu bên trên bắt đầu kéo, còn anh sẽ đẩy từ bên dưới, hai phút sau lò luyện đã nổi lên mặt nước. Sau đó, anh lại kéo hai cái hòm khác lên.

Bình luận

Truyện đang đọc