THẦN Y TRỞ LẠI

Vẻ mặt anh không chút cảm xúc: “Nhận tiền rồi, tôi cũng không làm khó các người nữa, đến từ nơi nào thì trở về nơi đó đi”.  

 

Ông lão vội nói: “Được, chúng tôi đi ngay”.  

 

Sau khi người nhà họ Hùng rời đi, Ngô Bình tiếp tục đưa Tiên Nhi dạo phố. Họ hoà vào dòng người, không hề gây chú ý.  

 

Advertisement

Mua xong cả đống đồ chơi và đồ ăn thì trời đã chạng vạng tối. Ở ngay phía trước có một nhà hàng, còn là nơi rất cao cấp.  

 

Đào Như Tuyết hỏi: “Tiên Nhi, chúng ta ăn tối xong rồi về nhà nhé con?”  

 

Tiên Nhi gật đầu: “Bố mẹ đã đi chơi với Tiên Nhi cả ngày rồi, vậy chúng ta ăn tối rồi hẵng về ạ”.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười bảo: “Được. Tiên Nhi muốn ăn gì thì lát nữa cứ thoải mái gọi nhé”.

Lên tầng, Ngô Bình gọi vài món mà Đào Như Tuyết và Tiên Nhi thích ăn. Nhờ thính lực tốt, anh nghe thấy tiếng trò chuyện của toàn bộ khách ở nhà hàng. Nhân lúc rỗi rãi, anh bèn dùng năng lực này để dò la thông tin, tìm hiểu tình hình Đế Đô.  

 

Lúc này, có vài tu sĩ ở phòng khác đang bàn luận về chuyện đấu giá đan dược ở hội Đan Đạo.  

 

“Anh Lam, nghe nói đại hội đấu giá lần này sẽ bán đấu giá một số đan dược kỷ nguyên?”  

 

“Ừ. Có điều đan dược kỷ nguyên do những thầy luyện đan của kỷ nguyên trước luyện chế ra, phẩm chất cao thì cao đấy, nhưng chưa chắc thích hợp với chúng ta. Vậy nên mua loại đan dược này cũng cần vận may”.  

 

“Nghe nói đan dược kỷ nguyên lần này đến tức một kỷ nguyên có trình độ luyện đan cực kỳ cao, tên là kỷ nguyên Dược. Đan dược của kỷ nguyên Dược dĩ nhiên không hề tầm thường”.  

 

“Thì cũng có ích gì đâu? Loại đan dược này mà được tặng miễn phí thì anh dám uống không?”  

 

Người kia đáp: “Tuy tôi không dám uống nhưng có thể mang đi nghiên cứu mà”.  

 

“Thôi. Nguyên lý luyện đan của các kỷ nguyên khác nhau đều có sự khác biệt, hơn nữa anh cũng chẳng phải thầy luyện đan, nghiên cứu ra được gì cơ chứ?”  

 

Nghe được mấy câu này, Ngô Bình liền hứng thú hẳn, không ngờ lại có đan dược của kỷ nguyên trước!  

 

Anh nghe thêm một lúc nữa rồi quyết định tối nay sẽ đến đó xem thử.  

 

Vui chơi cả ngày, ăn cũng no nê, Tiên Nhi mới ngoan ngoãn về nhà ngủ. Ngô Bình bảo Đào Như Tuyết trông con, sau đó cùng Liễu Chí Mưu đến hội Đan Đạo.  

 

Vé vào hội Đan Đạo khá đắt, Liễu Chí Mưu tốn một khoản lớn, còn phải nhờ một người quen ở Đế Đô mới lấy được vé.  

 

Sau khi cầm vé vào trong, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều phòng triển làm đan dược, mỗi thế lực đan đạo nhận khoán một phòng triển lãm, và trưng bày một số đan dược của mình ở đó.  

 

Phòng triển lãm đầu tiên có diện tích lớn, trong đó có mấy trăm loại đan dược. Nhưng Ngô Bình nhìn sơ qua lại chẳng thấy có gì đặc biệt, phẩm chất cũng bình thường. Viên đan dược tốt nhất trong số đó cũng chỉ miễn cưỡng đạt vương phẩm. Đan dược cùng loại mà được anh luyện chế thì rất dễ đạt đến cấp truyền kỳ.  

 

Liễu Chí Mưu cũng khẽ lắc đầu: “Thưa cậu, đan dược của nhà này quá bình thường, thiếu thầy luyện đan giỏi”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc