THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 718

Chương Cửu Hàn vội xua tay: “Tông sư Ngô à, nhà họ Chương chúng tôi chỉ ẩn cư tại đây, không có tham vọng gì, cũng không có năng lực lo chuyện giang hồ nữa”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ồ? Không có tham vọng ư? Ông Chương cam lòng bị kẻ khác đuổi đi, sống chật vật cả đời sao?”

Cơ thể Chương Cửu Hàn hơi run lên. Ông ta nhìn sang Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của nhà họ Chương, không cần tông sư Ngô nhọc lòng”.

“Vậy à?”, Ngô Bình cười: “Ông Chương, ông là đại cao thủ Tiên Thiên, chưa từng nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước nữa sao?”

Chương Cửu Hàn lạnh giọng: “Ai mà chẳng muốn trở thành nhân tiên? Nhưng chuyện này gian khó trùng trùng. Tuy tôi đánh giá bản thân rất cao, nhưng cũng biết mình khó lòng vượt qua ải đó”.

“Chưa chắc”, Ngô Bình nói: “Tôi thấy khí huyết của ông Chương rất tốt, Bão Đan vững vàng, thật ra đã có điều kiện trở thành Võ Vương rồi. Nếu tôi đoán không sai, ông Chương đã trúc cơ hai mươi năm rồi nhỉ?”

Chương Cửu Hàn khẽ thở dài: “Còn một tháng nữa là tròn hai mươi năm. Năm ấy tôi ba mươi bảy tuổi”.

Ngô Bình khen: “Ba mươi bảy tuổi đã là Tiên Thiên, tư chất của ông Chương thật đáng ngưỡng mộ”.

Chương Cửu Hàn nhẹ nhàng đáp: “Thế thì đã sao? Không có phương pháp hít thở, không có tiền nhân chỉ điểm, cả đời tôi có lẽ chỉ dừng lại ở đó thôi”.

“Không đâu. Ông vẫn còn cơ hội, tiền đề là tôi đồng ý giúp ông”, Ngô Bình nói.

Tim Chương Cửu Hàn đập điên cuồng. Ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Tông sư Ngô có ý gì?”

Ngô Bình trả lời: “Tôi có thể truyền dạy phương pháp hít thở cho ông, chỉ điểm ông đột phá lên Võ Vương một cách suôn sẻ”.

Nếu người khác nói câu này, Chương Cửu Hàn sẽ không bao giờ tin. Nhưng Ngô Bình là ai kia chứ? Anh là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, ngay cả sư điệt của anh còn là đại cao thủ Tiên Thiên. Ông ta không thể không tin vào lời nói của anh.

Hít một hơi sâu, Chương Cửu Hàn hỏi: “Tông sư Ngô à, tôi có bao nhiêu cơ hội?”

Ông ta hiểu biết rất ít về nhân tiên, không có ai truyền thụ kinh nghiệm, lại thiếu phương pháp hít thở. Vì thế, Chương Cửu Hàn không dám mơ mộng đến chuyện trở thành nhân tiên. Nhưng giờ đây, câu nói của Ngô Bình đã thắp lên niềm hy vọng cho ông ta.

Ngô Bình nói thật chậm rãi: “Chương Cửu Hàn, nếu tôi giúp đỡ, ông sẽ có ít nhất chín mươi phần trăm cơ hội trở thành Võ Vương”.

Anh không hề khoác lác. Chương Cửu Hàn chưa quá lớn tuổi, tư chất lại tốt, tu vi ổn định, chỉ cần anh chỉ điểm chút thôi, ông ta sẽ dễ dàng tiến lên bậc Võ Vương.

Cả người Chương Cửu Hàn đều chấn động. Ông ta đứng dậy, khom người thật sâu trước Ngô Bình: “Mong tông sư Ngô giúp đỡ!”

Ngô Bình vừa nhìn ông ta vừa đáp: “Đạo không dễ truyền. Giúp ông cũng được thôi, nhưng từ nay về sau, ông buộc phải phục tùng tôi tuyệt đối. Nếu ông đồng ý, tôi sẽ giúp ông. Nếu không đồng ý thì ông cứ tiếp tục rụt đầu rụt cổ ở Vân Đỉnh, nhưng phải cho giải tán toàn bộ con cháu, không được can dự vào chuyện giang hồ nữa”.

Chương Cửu Hàn im lặng, hồi lâu sau mới hỏi: “Tông sư Ngô muốn tôi làm đầy tớ cho cậu?”

Ngô Bình đáp: “Không phải đầy tớ, mà là đối tác. Tôi giúp ông quay về nhà họ Chương, lấy lại vị trí chủ gia đình. Còn ông phải hỗ trợ tôi thống nhất giang hồ tỉnh K”.

Suy nghĩ của Chương Cửu Hàn thay đổi rất nhanh. Ông ta cảm thấy giao dịch này rất có lợi! Chống lưng của Ngô Bình là phe Đông Phật tiên sinh, ông ta mà theo Ngô Bình thì đồng nghĩa với việc có sự trợ giúp của phía Đông Phật, vị trí gia chủ nắm chắc trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc