THẦN Y TRỞ LẠI

 Mị Lan nói thêm vài câu rồi chào tạm biệt, đồng thời để lại một cuốn sổ nhỏ ghi lại vài thông tin về Hà Linh Vận. Ngô Bình ghi nhớ trong cuốn sổ nhỏ để không bị người khác phát hiện.  

 

Tất nhiên cách tốt nhất không muốn để người khác nhận ra là ở trong nhà không ra ngoài, anh định thế đến ngày mai.  

 

Nhưng anh lầm rồi, Mị Lan vừa đi được mười phút thì có người đẩy cửa bước vào.  

 

Đây là một đệ tử nữ, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, cô ta vừa bước vào đã nhào vào lòng Ngô Bình làm anh giật mình.  

Advertisement

 

Cô ta ôm Ngô Bình: “Anh bế quan một lần những mười năm, nhớ anh quá đi thôi…”  

 

Ngô Bình rất ngượng, anh không quen người phụ nữ này, chỉ khẽ thở dài nói: “Mười năm nay tôi cũng sống rất vất vả”.  

 

Advertisement

Sau đó nhẹ đẩy đệ tử nữ ra: “Ngày mai tôi còn phải tham gia đại hội tuyển chọn, thế nên…”  

 

Người phụ nữ mừng rỡ: “Tông chủ bảo anh tham gia sao? Tốt quá, sư huynh Linh Vận, tư chất của anh tốt như thế, chắc chắn có thể lấy được thành tích cao, đến lúc đó anh nhất định phải cưới em”.  

 

“Thứ vô liêm sỉ, cô mà cũng xứng gả cho chồng tôi à?”  

 

Cánh cửa bỗng bị đạp mở ra, một người phụ nữ cao lớn bước vào, gương mặt khá giống đàn ông, giọng nói cũng ồm ồm.  

 

Nhìn thấy cô ta, đệ tử nữ hoảng hốt nói: “Cô Phương”.  

 

Ngô Bình ngây người, đây là vợ chưa cưới của Hà Linh Vận? Chẳng lẽ tên này có bệnh về mắt sao?  

 

Nhìn đệ tử nữ xinh đẹp phía sau rồi lại nhìn cô Phương cao to phía trước, Ngô Bình quyết định đứng ra bênh vực Hà Linh Vận đã chết, anh nói: “Cô Phương, chúng ta không hợp nhau, chúng ta hủy hôn ước đi”.  

 

Cô Phương sửng sốt, nổi giận: “Được thôi, Hà Linh Vận, lúc đầu anh đã tiêu tốn nhiều tài nguyên của nhà tôi để tu hành như thế, bây giờ muốn nuốt lời, anh mơ đi”.  

 

Thật ra sở dĩ ban đầu Hà Linh Vận bế quan có khả năng lớn là vì không muốn cưới cô Phương này, thế nhưng hắn lại không may, chết trong lúc bế quan.  

 

Ngô Bình: “Ngày mai tôi tham gia đại hội tuyển chọn, đợi tôi vào được quốc khố sẽ trả không thiếu một phân tiền cho cô, trả cả lãi lẫn vốn”.  

 

Cô Phương cười mỉa: “Nếu anh có bản lĩnh vào đến top mười đại hội, lúc đầu còn cần tôi tiếp tế cho anh sao?”  

 

Ngô Bình: “Con người có lúc phải đổi vận chứ, bây giờ tôi có thể rồi. Mời cô Phương về cho”.  

 

Cô Phương cười khẩy: “Xem ra anh vẫn chưa bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng. Được lắm, chỉ cần anh có thể lọt vào top mười, tôi có thể hủy bỏ hôn ước, hơn nữa tôi không đòi lại những tài nguyên mà tôi đã đưa cho anh năm đó. Nhưng nếu anh không vào được top mười thì ngoan ngoãn cưới tôi đi”.  

 

Ngô Bình lập tức nói: “Một lời đã định”.  

 

Cô Phương cười mỉa xoay người bỏ đi, đệ tử nữ phía sau thở phào: “Sư huynh, con quỷ cái này đáng sợ quá, không thể cưới cô ta”.  

 

Ngô Bình: “Sư muội, tôi còn phải tu luyện, chúng ta có cơ hội sẽ nói chuyện sau”.  

 

Đệ tử nữ cười ngọt ngào: “Vâng, sư huynh, vậy tối mai em đến tìm anh”, nói rồi cô ta hôn lên mặt Ngô Bình một cái rồi vui vẻ rời đi.  

Bình luận

Truyện đang đọc