người phụ nữ: "Cậu không biết tôi là ai à? Tôi là vợ của chưởng môn, cậu có thể gọi tôi là Tam phu nhân".
Ngô Bình: "Thì ra là Tam phu nhân. Xin lỗi, Lạc đan sư đang bế quan tu luyện, không thể tiếp khách được".
Người phụ nữ: "Thì ra đang bế quan. Nhưng tôi có chuyện quan trọng cần tìm cô ấy, có thể cho tôi gặp mặt một lát được không?"
Advertisement
Ngô Bình khẽ nhíu mày, người phụ nữ này định làm gì? Anh nói: "Xin lỗi Tam phu nhân, không ai được vào trong".
Tam phu nhân tỏ vẻ khó chịu: "Thế nào? Cậu định ngăn cả tôi? Không sợ chưởng môn trị tội cậu à?"
Advertisement
Ngô Bình vô cảm: "Tam phu nhân, dù chưởng môn có đích thân tới đây thì cũng không thể vào trong được".
"Hỗn xược!", Tam phu nhân nổi trận lôi đình: "Có tin tôi trị tội cậu không?"
"Khẩu khí lớn quá!"
Bỗng nhiên, giọng Lạc Ngưng Đan truyền từ trong phòng ra.
Lúc cô ấy bước ra, Ngô Bình bỗng ngây cả người. Gương mặt bình thường của cô ấy đã hoá thành một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, thân hình thì càng không thể chê vào đâu được, không hề thua kém bất kỳ người đẹp nào mà anh quen biết.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Ngưng Đan, Tam phu nhân cả kinh: "Lạc Ngưng Đan, cô..."
Lạc Ngưng Đan nhìn bà ta hỏi: "Tam phu nhân, có chuyện gì mà bà nhất quyết đòi gặp tôi?"
Tam phu nhân ngẩn ra, sau đó cười nói: "Muốn mời Lạc đan sư luyện chế đan dược giúp tôi".
Lạc Ngưng Đan cười khẩy: "Thế sao? Lẽ nào không phải bà bị kẻ khác sai khiến tới đây để lấy dấu ấn sinh mệnh của tôi à?"
Sắc mặt của Tam phu nhân thay đổi kịch liệt: "Sao Lạc đan sư lại nói như vậy chứ?"
Lạc Ngưng Đan thản nhiên nói: "Bà đi được rồi, tôi không so đo với bà".
Tam phu nhân nhìn chằm chằm Ngô Bình một cái rồi quay người rời đi.
Bấy giờ Lạc Ngưng Đan khom người hành lễ thật sâu với Ngô Bình: "Thái Hoa, cảm tạ ơn cứu giúp của cậu Ngô".
Ngô Bình cười nói: "Không cần khách sáo, tên của cô là Thái Hoa à?"