THẦN Y TRỞ LẠI

Cổ Luyện Kim: “Cổ Giới này có bảy thiên cổ, tôi và chúng ở cách nhau rất xa, mỗi năm chỉ gặp nhau được một lần”.  

 

Ngô Bình: “Tiểu Thần, có cần tao giúp mày bắt một thiên cổ để ăn không?”  

 

Tiểu Thần: “Bắt thiên cổ nguy hiểm lắm, Thần Cổ là đủ rồi. Chủ nhân, cậu ở lại đây tu luyện, tôi ra ngoài bắt mồi”.  

 

Ngô Bình rất mong đợi Thần Cơ lục biến của Tiểu Thần nên gật đầu đồng ý. Sau khi cổ Thần Cơ đi, anh ngồi xếp bằng, bắt đầu thiền định tu luyện, làm quen với cơ thể mới.  

Advertisement

 

Cứ thế anh tu luyện đến ba ngày sau.  

 

Ba ngày sau, cổ Thần Cơ quay lại, nó lấy lại hình dạng là một cổ trùng, chui thẳng vào mũi Ngô Bình nói: “Chủ nhân, tôi sắp lột xác rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình không kịp để hỏi thêm gì, vô số tia sáng bắn ra từ lỗ chân lông của anh, từng lớp bao phủ lấy anh, bắt đầu lần biến đổi thứ sáu.  

 

Lần biến đổi này kéo dài tám tiếng đồng hồ, Ngô Bình phá kén ánh sáng đã là ngày thứ hai. Một bóng người tách ra khỏi cơ thể Ngô Bình, biến thành một cô gái xinh đẹp.  

 

Nhìn thấy cô ta, Ngô Bình ngây người hỏi: “Cô là Tiểu Thần?”  

 

Tiểu Thần mỉm cười: “Vâng thưa chủ nhân, tôi là Tiểu Thần”.  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Làm sao cô lại biến thành người?”, anh có thể cảm nhận được lần này không phải là năng lực của cổ Tương.  

 

Tiểu Thần: “Chủ nhân, lần biến hóa này tôi hấp thu được nhiều di truyền mạnh từ chủ nhân, muốn trở nên tốt nhất chỉ có hình dạng con người là thích hợp nhất”.  

 

Ngô Bình cảm thấy hơi lạ, nhưng anh vẫn nói: “Được rồi, làm người cũng tốt”.  

 

Cổ Luyện Kim nói: “Chúc mừng cổ Thần Cơ, thực lực của cô đã đạt đến cấp thiên cổ”.  

 

Ngô Bình: “Tiểu Thần, bây giờ cô là thiên cổ rồi?”  

 

Tiểu Thần: “Có thể nói như thế nhưng vẫn không phải là thiên cổ hoàn toàn. Thiên cổ có thể mở Động Thiên trong cơ thể”.  

 

Ngô Bình: “Vậy cũng khá tốt rồi, Tiểu Thần, còn cần đi săn mồi không?”  

 

Tiểu Thần: “Chủ nhân, chúng ta đi thôi, đi xa hơn để săn đi, các thần cổ chung quanh đây đều bị tôi ăn sạch rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.  

 

Hai người tạm biệt cổ Luyện Kim rồi tiếp tục bay về phía trước.  

 

Cứ như thế, mỗi khi anh đến một khu vực mới, cổ Thần Cơ sẽ dừng lại để bắt những cổ trùng khác. Ngô Bình rất rảnh rỗi, không có việc gì khác để làm ngoại trừ việc tu luyện.  

 

Hôm nay, sau khi cổ Thần Cơ trở lại, nó lảo đảo như thể say rượu, nói: “Chủ nhân, tôi vừa mới ăn một con cổ rượu, tôi say rồi”.  

 

Ngô Bình cạn lời: “Thế mà còn có cổ rượu à? Mục đích sống của con cổ này chẳng lẽ là ủ rượu sao?”  

 

Cổ Thần Cơ quay lại trong người Ngô Bình, sau đó đánh một giấc thật say.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc