Kim Song Nhi nói: “Thực lực của anh ta cũng thường thường thôi nhưng trên người anh ta lại có một pháp bảo thời kì Thái Cổ chân nhân tên là Tam Hoàng Chân Giáp. Anh ta mặc Tam Hoàng Chân Giáp lên người thì sẽ có được thực lực của Chân Hoàng”.
Ngô Bình hứng thú: “Tam Hoàng Chân Giáp đó có lai lịch thế nào?”
Kim Song Nhi: “Là món đồ được ba vị Chân Hoàng liên thủ tạo ra, nghe nói là để đối phó với một cao thủ siêu cấp của thần tộc”.
Ngô Bình: “Bảo bối tốt vậy mà lại rơi vào tay một Chân Vương”.
Advertisement
Kim Song Nhi: “Tam Hoàng giáp có uy lực rất mạnh nên dù là cha em cũng phải nể Bích Huyết Chân Vương mấy phần”.
Chính vào lúc đó, có người lớn tiếng bên ngoài điện: “Song Nhi, anh biết em có ở đây”.
Advertisement
Sau đó là tiếng hỗn loạn của những người hầu, tiếp đó nữa thì có một người đàn ông xông vào. Người đó trông rất đạo mạo nhưng dáng vẻ lại rất nóng vội. Lúc anh ta nhìn thấy Kim Song Nhi đang ở cùng với Ngô Bình thì vẻ mặt liền thay đổi, giận dữ nói: “Song Nhi, anh ta là ai?”
Kim Song Nhi kiên quyết nắm chặt lấy tay Ngô Bình, nói: “Khương Linh Tiên, đây là chồng sắp cưới của tôi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa”.
Khương Linh Tiên giận dữ: “Anh có chỗ nào không bằng anh ta? Song Nhi, chúng ta lớn lên cùng nhau, tại sao em lại không chọn anh mà lại chọn một người bình thường như thế?”
Ngô Bình chau mày: “Anh bị mù sao? Nếu tôi là người thường thì cha anh là đồ bỏ”.
Khương Linh Tiên cười lạnh lùng: “Tôi đã nghe ngóng về anh, cũng chỉ là giỏi đánh nhau chút thôi, trong mắt tôi, anh chẳng là gì cả”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Nói vậy thực lực của anh rất mạnh rồi?”
Khương Linh Tiên: “Đương nhiên, tôi có lòng tin đánh bại được anh”.
Khương Linh Tiên đó lớn lên trong sự che chở của cha mình, chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu phạt, hơn nữa, những người xung quanh đều nhường anh ta, vì vậy anh ta luôn cảm thấy bản thân rất giỏi, ít nhất thì những người cùng tuổi đều không phải là đối thủ của mình.
Ngô Bình: “Nếu anh đã tự tin đến thế, vậy anh có dám đánh cược với tôi không?”
Khương Linh Tiên liền hỏi: “Cược gì?”
Ngô Bình cười, nói: “Chúng ta đánh với nhau một trận, nếu tôi thua thì tôi sẽ rời khỏi Nữ Oa giới ngay lập tức, không quay lại nữa, còn nếu anh thua thì anh phải tặng Tam Hoàng Chân giáp cho tôi, thế nào hả?”
Khương Linh Tiên vừa nghe anh nhắc đến Tam Hoàng Chân giáp thì dù cho đầu óc anh ta có đơn giản thế nào thì cũng phải cảnh giác: “Anh nhòm ngó đến Tam Hoàng Chân giáp nhà tôi sao?”
Ngô Bình: “Chẳng phải anh nói có thể nhẹ nhàng đánh bại tôi sao? Nếu anh đã tự tin đến thế thì sao chúng ta lại không cược một ván?”
Chuyện liên quan đến Tam Hoàng Chân giáp nên Khương Linh Tiên không dám đồng ý, anh ta đảo mắt, nói: “Được, có điều Tam Hoàng Chân giáp không có trên người tôi, để tôi về lấy”.
Anh ta nói xong thì quay đầu bỏ đi, giống như về để lấy Tam Hoàng Chân giáp thật.
Kim Song Nhi nói dỗi: “Huyền Bình, nếu anh thua thì anh sẽ rời khỏi Nữ Oa giới thật sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, nói phải giữ lời, có điều chắc chắn anh sẽ dắt theo em cùng đi”.