THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3122

Cửa động không lớn, chỉ đủ một người đi vào. Ngô Bình và Lưu Hải Vương kẻ trước người sau đi vào.

Vừa đi vào trong, trong này là một mặt đất bằng phẳng, dướt đất lót gạch ngọc thạch có phù văn, môi trường xung quanh trông có vẻ rất cổ xưa.

Lưu Hải Vương nói: “Chính là ở đây, phía trước có một cánh cửa, sau cánh cửa là phòng đá, bên trong có kha khá đan dược, nhưng bốn người chúng tôi đã chia đều hết rồi”.

Ngô Bình ừm rồi nói: “Lúc ông tới đây có tu vi gì?”

Lưu Hải Vương: “Vừa thăng lên Địa Tiên”.

Ngô Bình: “Ông đứng yên ở đây đợi tôi, đừng đi lung tung”.

Lưu Hải Vương đâu dám nói không, đáp: “Rõ!”

Anh xuyên qua khu vực này, quả nhiên thấy một cánh cửa, sau cánh cửa là một phòng đá. Trong phòng đá không có lối ra vào nào khác.

Ra khỏi phòng đá, anh đi quanh một vòng, phát hiện còn có ba cánh cửa khác, nhưng trên cửa có cấm chế, cấm chế này rất kỳ diệu, đến mấy Thiên Tiên như Lưu Hải Vương còn không mở được.

Anh tới trước một cánh cửa kim loại có màu vàng xanh, ấn tay lên trên đó. Bất chợt, một luồng năng lượng kinh người truyền từ trong cửa ra, chấn động khiến cánh tay anh tê rần.

Một giây sau, cấm chế trên cửa bỗng biến mất, anh khẽ đẩy ra, cánh cửa lớn màu vàng xanh chậm rãi mở ra!

Anh đi vào trong cửa lớn thì phát hiện đây là một động tiên, trong động rất nhiều linh khí. Vừa đi vào anh đã ngửi thấy mùi của khoảng mười loại bảo dược và thần dược quý, ngoài ra còn có cả mùi đan dược!

“Rầm!”

Cánh cửa đằng sau lại đóng lại, Ngô Bình phát hiện cái động này rất lớn, ít nhất phải hơn mười nghìn kilomet vuông.

Anh đang định đi khám phá xung quanh thì đột nhiên có một luồng sáng vụt qua. Một đứa trẻ tóc buộc chỏm đang nhảy chân sáo về phía anh. Đứa trẻ này nhìn chỉ khoảng năm sáu tuổi, mặc quần màu đỏ, váy bên ngoài màu xanh, đi chân trần, da trắng nõn, đôi mắt to tròn và chiếc mũi cao y như từ trong tranh nhảy ra vậy.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết đứa trẻ này chính là đứa trẻ nhân sâm!

Đứa trẻ nhân sâm này còn quý hơn ngựa linh chi và người linh chi nhiều. Ngô Bình từng có được rất nhiều loại nhân sâm, nhưng đứa trẻ nhân sâm như vậy thì chưa từng được thấy.

Đứa trẻ chớp mắt nhìn anh, hỏi: Tôi là Dược Đồng Mục Vũ, anh muốn có được truyền thừa của gia chủ nhà tôi sao?”

Ngô Bình chắp tay đáp: “Tại hạ Ngô Bình hân hạnh được gặp Dược Đồng Mục Vũ”.

Đứa trẻ gật đầu đáp: “Được, vậy đi theo tôi”.

Nói rồi, đứa trẻ nhảy chân sáo đi đằng trước, nhưng tốc độ cực nhanh còn Ngô Bình vội vã theo sát đằng sau.

Đi được một đoạn thì đằng trước mặt họ là một đại điện được tạc bằng đá. Cửa điện đang mở. Khi vào trong điện, Ngô Bình phát hiện ra ba lò luyện đan, tất cả đều là lò luyện thần chất lượng rất tốt. Cửa lò đều đóng kín, có nghĩa bên trong đang luyện thứ gì đó.

Mục Vũ nói: “Ba lò luyện này bên trong đang luyện đan nhưng chưa luyện xong. Truyền thừa của gia chủ tôi đều nằm trong ba lô đan đang luyện này. Còn học được bao nhiêu thì phải xem tư chất của cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Xin hỏi quý gia chủ là vị nào vậy?”

Mục Vũ đáp: “Gia chủ nhà tôi là Dược Tổ, việc ông ấy giỏi nhất thực ra là trồng và nuôi dưỡng dược liệu. Trong động tiên này có không ít bảo dược và thần dược quý giá, còn có một ít đan dược mà Dược Tổ luyện thành. Nếu cậu có thể nhận được truyền thừa của chủ nhân thì có thể sở hữu cái động tiên này”.

Bình luận

Truyện đang đọc