THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1842

Diệp Thiên Tông cũng sững sờ, dù thế nào ông ấy cũng không ngờ rằng người mới đến lại huênh hoang như vậy. Tuy rằng bầu không khí khá lúng túng, nhưng ông ấy không muốn sự việc trở nên khó coi, đành đứng dậy, chuẩn bị trao kiếm Thần Võ cho đối phương.

Ngô Bình, Dương Mộ Bạch và những người khác ở dưới sân khấu, trông ai cũng khó chịu. Dương Mộ Bạch xanh mặt, định xông lên trên đó nhưng bị Ngô Bình kéo lại.

“Sư huynh, nhìn em đây!”, Ngô Bình điềm tĩnh nói, sau đó sải bước đi lên.

Lúc này, Hoàng Phủ Hằng đang đi về phía Diệp Thiên Tông, định nhận lấy kiếm Thần Võ. Ngô Bình lao thẳng lên trên, hai người lập tức va vào nhau.

Một âm thanh trầm đục vang lên, Hoàng Phủ Hằng bị hất bay mười mấy mét, quần áo trên người hắn ta bị nổ tung hết, chỉ thoáng chốc đã trần như nhộng.

Hoàng Phủ Hằng vừa giật mình vừa giận dữ, hắn ta thét lên: “Quần áo!”

Một tên tùy tùng vội vàng cởi quần áo trên người cho Hoàng Phủ Hằng mặc.

Hoàng Phủ Hằng vừa mặc quần áo, Ngô Bình đã tức giận hùng hổ lao tới và mắng: “Mày không có mắt hả? Dám va phải tao, biết tao là ai không hả?”

Hoàng Phủ Hằng quát tháo: “Không cần biết mày là ai, mày chết chắc trong tay tao!”

“Chát!”

Ngô Bình vung tay tát lên mặt hắn ta, lạnh lùng hỏi: “Cỡ như mày ư?”

Nói rồi, nắm đấm của anh trút xuống cơ thể Hoàng Phủ Hằng như mưa. Hoàng Phủ Hằng là cao thủ cảnh giới Thần Võ của nhà Hoàng Phủ, nhưng đứng trước mặt Ngô Bình căn bản không đủ sức đáp trả!

Ngô Bình đánh nhau như đám du côn đầu phố, cứ ấn Hoàng Phủ Hằng xuống là đánh túi bụi, đánh đến mức mặt mũi hắn ta bầm tím, rụng cả răng cửa, hốc mắt đen thui, xương cốt trên người gãy mấy chục cái!

“To gan!”

Một tiếng gầm từ trong không trung vọng tới, bóng người từ trên lao xuống, khí thế rất chèn ép người khác.

Ngô Bình không cần nhìn cũng biết người này là địa tiên cảnh giới Thuần Dương. Anh không hề khiếp sợ, lập tức thi triển Thần Long Băng Thiên, vung nắm đấm qua đó.

“Đùng!”

Bóng người kia bị nắm đấm hất văng như con diều đứt dây, bay ra ngoài mấy trăm mét.

Ngô Bình cúi đầu, tiếp tục tẩn Hoàng Phủ Hằng.

Mấy phút sau, bóng người kia lại xuất hiện lần nữa nhưng không dám đến gần Ngô Bình, chỉ đứng cách xa hàng trăm mét rồi hô hào: “Dừng tay!”

Ngô Bình không buồn ngó ngàng, giơ chân đạp Hoàng Phủ Hằng khiến đối phương rên la vì đau đớn, máu tươi bắn tung tóe.

Đối phương cuống quýt: “Tiểu hữu, xin hãy dừng tay, có gì từ từ nói!”

Bấy giờ Ngô Bình mới hất tay, điềm tĩnh hỏi: “Nếu biết nói tiếng người, tại sao không nói sớm hơn?”

Mặt mũi đối phương xanh lè, ông ta rảo bước tiến tới: “Không biết cháu trai tôi đã làm gì đắc tội cậu, cậu nỡ ra tay độc ác như vậy!”

Ngô Bình đánh giá người này, thấy ông ta lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, là một địa tiên cảnh giới Thuần Dương, mặc áo bào màu xám, trông chẳng khác gì một tú tài thời Mãn Thanh.

Anh lạnh lùng đáp: “Thứ chó má này có cha sinh không có mẹ dạy, không hiểu lễ nghĩa, hôm nay tôi phát thiện, giúp ông dạy dỗ hắn”.

Ông già mặc áo bào xám sắc mặt rất khó coi: “Lão phu Hoàng Phủ Thúc Nhân là ông nội của Hoàng Phủ Hằng, xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc